Khi hai người Giang Thành và tên mập lén lén lút lút đến tầng 4, khoảnh khắc đẩy cửa phòng học nhạc ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến bọn họ phải chấn kinh.
Nhìn từ bên ngoài, căn phòng vốn tối om được bao phủ bởi một vầng hào quang nhàn nhạt, quang ảnh thay đổi, vừa mơ hồ lại quỷ dị.
Nuốt một ngụm nước bọt, tên mập đưa mắt nhìn sâu vào trong phòng học.
Ở đó... là nguồn sáng.
Toàn bộ giấy dán tường bị xé toạc, giẫm đạp trên mặt đất, để lộ ra một tấm gương lớn phía sau giấy dán tường.
Ánh sáng hắt ra từ tấm gương, chiếu sáng cả phòng học.
Hai người không khỏi hơi mở to mắt.
Trong chiếc gương... đang diễn ra một cảnh biểu diễn long trọng.
Nữ sinh dẫn đầu trên sân khấu kiễng chân, dáng người cao ráo, vũ đạo mộng ảo mà linh động, hơn chục bạn nhảy vây quanh, bước đi vụng về, hoặc nhanh nhẹn, vây quanh cô.
Điều quỷ dị nhất là, lại không có bất kì âm thanh nào.
Nó giống như một vở kịch câm từ nhiều năm trước.
So với nữ sinh dẫn đầu, tư thế múa của các bạn nhảy hiển nhiên là một lời khó mà nói hết.
Đặc biệt là một người trung niên có cái bụng phệ trong đó, cơ thể khổng lồ khiến người ta tự hỏi liệu nó có đè bẹp mu bàn chân đang căng ra của anh ta hay không.
Khoảnh khắc khi anh ta quay người lại, đồng tử của tên mập đột nhiên co mạnh lại.
Chu Thái Phúc...
Máu dưới cằm của anh ta đã đông lại, nhưng vết thương cực lớn vẫn khiến người ta phải kinh hãi.
Tên mập chuyển động cái cổ cứng ngắc, ánh mắt quét qua từng người một, những khuôn mặt vốn hoạt bát giờ đây tàn tạ như ác quỷ.
Nữ sườn xám, Long Đào, La Nhất, Chân Kiến Nhân, Chu Thái Phúc, còn có... Trương Nhân Nhân!
Trương Nhân Nhân đã chết rồi.
Vậy thì người còn lại kia là ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng lúc này, không ai bận tâm chuyện này nữa, bởi vì bọn họ nhìn thấy Dư Văn đang ngồi ở trong khán phòng, đóng vai khách mời duy nhất trong buổi biểu diễn.
Người còn lại là Tô Úc, toàn thân đầy máu.
Tất nhiên, bọn họ cũng đang ở thế giới trong gương.
Thế giới của... 10 năm trước.
Tên mập miệng run rẩy hồi lâu mới có thể nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Đây....... Đây mới là buổi tổng duyệt lần thứ ba thực sự..."
Không phải là giọng điệu nghi vấn, anh ta đã có thể chắc chắn.
Giang Thành nhìn màn trình diễn quỷ dị trong gương, vài giây sau, nhấc chân bước lên.
Sau khi do dự một chút, tên mập lựa chọn đi theo sát phía sau hắn.
Khoảnh khắc Giang Thành đưa tay ra chạm vào chiếc gương, một màn khó có thể tin được xuất hiện.
Mặt gương vỡ ra như mặt nước, giây tiếp theo, cơ thể của hắn xuất hiện trong gương.
Tên mập làm theo, cũng nghiến răng nghiến lợi, cắm đầu xông vào.
Mở hai mắt ra, tên mập không thể tin được nhìn chằm chằm xung quanh, nơi này bài trí tương đối khác biệt với phòng học nhạc, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra phần khung của hai bên về cơ bản là giống nhau.
Phòng học nhạc... quả nhiên là sau sự việc đó, đã được tân trang lại từ phòng học vũ đạo.
Ai có thể ngờ rằng, chỉ cách nhau một tấm gương, lại là khoảng cách thời không 10 năm.
Dư Văn cũng chú ý đến hai vị khách không mời này, khuôn mặt dần trở nên khó coi.
Chỉ là không biết Tô Úc còn ôm ảo tưởng nào nữa hay không, sau khi nhìn thấy Giang Thành và tên mập đột nhiên xuất hiện, trong miệng không ngừng phát ra tiếng 'ư ư'.
Hàm răng của ông ta đã bị Dư Văn đánh gãy gần hết, nếu không phải là nhét một cái khăn cầm máu, e là cũng không cầm cự được đến hiện tại.
Cũng không phải là do Dư Văn quá tàn nhẫn, cô ta cũng lười tốn sức với người sắp chết này, chỉ là Tô Úc quá không thành thật.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó xuất hiện trong gương, ông ta như bị ma nhập, điên cuồng vùng vẫy, thậm chí còn định dùng răng cắn vào cổ Dư Văn.
Giang Thành làm bộ như vừa mới phát hiện ra Dư Văn, lặng lẽ lẻn tới nói: “Cô Dư,” Hắn bám vào vị trí bên cạnh, dùng một giọng rất nhỏ nhưng lại khó che giấu sự phấn khích nói: “Thật tốt khi gặp được cô ở đây.”
Hắn nhìn cánh tay gãy của Dư Văn, ánh mắt đột nhiên dừng lại: "Tay của cô..."
"Không thành vấn đề." Dư Văn nói: "Anh Hách, hai người có thể ra ngoài thật sự là tốt quá rồi, tôi còn tưởng hai người..."
Hai người anh một câu tôi một câu, thì thầm khách khí hàn huyên.
Tên mập lười xem hai người bọn họ diễn kịch, lại không dám xem màn biểu diễn quỷ dị trên sân khấu, vì thế chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tô Úc đang thoi thóp.
Nghĩ đến hành vi của Tô Úc, tên mập càng nghĩ càng tức, đi lên cho ông ta hai cái bạt tai thật mạnh.
"Vù vù..."
Trong không gian vốn đang yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng rung động cổ quái, trực tiếp khiến tên mập sợ tái mặt, anh ta còn tưởng là do cái đầu này đã gây ra họa.
Ánh sáng yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt, phía sau sân khấu không biết từ đâu xuất hiện một cánh cửa.
Trước cửa mờ mịt một lớp sương mỏng.
Giang Thành hơi híp mắt, mơ hồ có thể nhìn ra, đó là một cánh cửa sắt màu đen tuyền.
Cũng vào lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra toàn bộ các "diễn viên" trên sân khấu đều đã ngừng di chuyển, lần lượt quay lưng lại với bọn họ, khung cảnh thông qua sự khuếch đại của quang ảnh, quái dị không thể tả nổi.
Nhưng may mắn thay, nữ sinh dẫn đầu... không, chính xác hơn nên gọi là Trần Dao.
Cô cũng không di chuyển.
Cô đứng lặng lẽ ở giữa sân khấu, như đang chờ đợi điều gì đó.
Về phần rút cuộc là cái gì, thì tên mập không biết, anh ta đoán có lẽ Giang Thành biết rõ, nhưng xét đến tình hình hiện tại, không phải là cơ hội tốt để đặt câu hỏi.
"Anh Hách," Dư Văn nghiêng đầu nhìn sang Giang Thành, "Cửa... xuất hiện rồi."
“Ừm, tôi đang đợi cô, cô Dư.” Giang Thành hồi tưởng quá khứ, trên khuôn mặt đang gật gù tràn đầy sự thành khẩn, “Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi, ưu tiên phụ nữ!”
Tên mập nhìn Giang Thành: "???"
Dư Văn hít một hơi thật sâu, bọn họ đều biết rõ lúc này mới là thời điểm nguy hiểm nhất, muốn đến được cửa sắt nhất định phải đi ngang qua đám "diễn viên" rõ ràng là không dễ kết thân này.
Đường đến cánh cửa sẽ không thuận lợi, nhưng đường sống đang ở trước mắt, bất luận thế nào cô ta cũng phải thử.
Dư Văn tóm lấy Tô Úc, kéo ông ta xuống đất, "Anh Hách, không ngại nếu tôi mang theo tên này chứ?" Cô ta hơi lùi lại sau nửa bước, giữ khoảng cách với Giang Thành và tên mập.
“Đương nhiên,” Giang Thành hào phóng giơ tay ra, “Cô Dư xin mời.”
Máu tươi của Tô Úc chảy ra để lại một dấu vết dày đặc trên sàn nhà, giống như một cái bút lông rất lớn.
Lúc đầu, Dư Văn vẫn có thể giữ một phần sự chú ý của mình để theo dõi Giang Thành phía sau lưng, nhưng cho đến khi cô ta bước lên sân khấu, đối mặt với những người đã từng là người sống đang quay lưng lại với mình.
Cô ta mới nhận ra rút cuộc nó đáng sợ đến như thế nào.
Cô ta đi qua hết người này đến người khác, cửa càng ngày càng gần, chắn trước mặt cô ta lúc này chỉ còn có Trần Dao...
Tô Úc sợ tới mức suýt chết, hai mắt trừng to, tứ chi mềm nhũn, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"Bịch bịch--"
Dư Văn vứt Tô Úc lại phía sau Trần Dao, người đang quay lưng lại với mình.
Một giây sau, một màn khiến cô ta kinh ngạc đã xảy ra, thân hình Trần Dao lay động, rồi biến mất một cách quỷ dị ngay trước mặt.
Cùng lúc biến mất, còn có Tô Úc đang gục dưới đất.
Quả nhiên!
Tra rõ chân tướng, đưa Tô Úc đến phòng học vũ đạo cũ, giao cho Trần Dao... Đây chính là đường sống ẩn trong nhiệm vụ.
Cánh cửa... gần trong gang tấc.
Nhưng sau niềm vui ban đầu, Dư Văn đột nhiên dừng bước, một tia ác độc không hề che giấu từ từ hiện ra từ trong đôi mắt của cô ta.
"Chỉ cần... một mình tôi sống sót ra ngoài là được rồi."