Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Văn nhướng mày, dừng chân lại, nhìn chằm chằm Phùng Lan hỏi: “Cô nói gì cơ?”

Bị Dư Văn dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, Phùng Lan đột nhiên trở nên mất tự nhiên, cô theo bản năng cảm thấy là bởi vì lời nói vừa rồi của mình đã khiến Dư Văn không vui.

Sợ bị hiểu lầm, cô vội vàng xua tay, dùng ngữ khí ngượng ngùng đáp: "Không có gì đâu, cô Dư, chúng ta... chúng ta nên nhanh lên đi, trời tối sẽ rất phiền phức."

Có lẽ bởi vì là ban ngày nên trong toàn bộ tòa C đều không bật đèn, việc này cũng khiến Phùng Lan dẫn đường bị vấp phải cầu thang trong bóng tối.

Nếu không phải Dư Văn nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy, chỉ sợ sẽ rất khó coi.

“Cám.... cám ơn, cô Dư.” Phùng Lan bám lấy cánh tay Dư Văn, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng không thể nhận ra, ngón tay đang nắm cánh tay Dư Văn hơi siết chặt.

"Cẩn thận." Dư Văn nhắc nhở.

"Ừm."

Chu Thái Phúc bị cuộc nói chuyện vô nghĩa giữa hai người làm cho khó chịu. Sau khi đến đây, dường như anh ta bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó, trong lòng càng thêm lo lắng, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh.

Anh lấy con dao găm từ trong túi ra, nhét vào ống tay áo, ấn xuống dưới cổ tay.

Hai mắt thỉnh thoảng quan sát xung quanh, sẵn sàng đối phó với tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Bọn họ đã đến tầng 4 của tòa C.

Phòng học nhạc là ở tầng này.

Để đảm bảo an toàn, Dư Văn đã chọn một con đường tương đối an toàn để đi lên tầng.

Điều này cũng khiến bọn họ dọc theo hành lang rẽ sang hai góc, đi bộ một lúc lâu mới đến địa điểm của phòng học nhạc.

Hành lang trước mắt vô hình cho tất cả mọi người một loại ảo giác, như thể kéo dài vô tận, tại điểm cuối đen tối như bị một tầng sương mù màu xám ngăn cách.

Mà bọn họ... đang từng bước đi vào màn sương.

“Xin, xin lỗi.” Phùng Lan nhỏ tiếng xin lỗi, cô nhìn nhà vệ sinh bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.

Sắc mặt Chu Thái Phúc còn khó coi hơn so với Phùng Lan: “Chúng ta đến phòng học nhạc, tìm ống kính rồi đi.” Anh ta hạ giọng: “Rất nhanh có thể rời khỏi đây, sau đó…”

Phùng Lan ôm bụng, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Anh Chu, phiền hai người chờ tôi một chút."

Cô vừa nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh, để Chu Thái Phúc và Dư Văn ở bên ngoài.

Đến đây đi vệ sinh... khiến bọn họ bất giác nghĩ đến Long Đào.

Đôi mắt chết cũng không nhắm được và quai hàm bị mất.

Chu Thái Phúc trầm giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trong một môi trường cực kỳ yên tĩnh thường dễ suy nghĩ lung tung, đặc biệt là những chuyện đó lại xảy ra ở đây, cảm xúc tên gọi là bất an cứ thế lên men, không ngừng ăn mòn tâm trí hai người.

Dư Văn nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh, quay lại và nói: "Vào trước đi."

Hai người lần lượt người trước kẻ sau bước vào nhà vệ sinh nữ.

Nhà vệ sinh này không phải là nơi Long Đào chết, mà là nơi giao nhau của hai hành lang, vị trí không tệ, cơ sở vật chất bên trong cũng tốt hơn.

Mặt trước bồn rửa tay sạch sẽ gọn gàng, trong góc còn sót lại nửa lọ nước rửa tay, bên mép ném một sợi dây da màu đen, không có gì đặc biệt, nhưng lại tương phản mạnh mẽ với bồn rửa trắng tinh.

Dư Văn đoán có lẽ là của nữ sinh nào đã sơ ý để quên lại đây.

Ngẩng đầu nhìn lên, có một tấm gương lớn treo trên tường.

Viền khung gương được làm theo lối xưa, được xử lý vừa phải, đầu tiên xây một vòng tròn viền cạnh nhau, sau đó phủ một lớp vân màu gỗ khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.

Nhìn vào bên trong, là một sàn nhà bằng đá cẩm thạch trong suốt, sáng đến mức có thể phản chiếu cả bóng người.

Bên trong sát cạnh tường là hai dãy vách ngăn được xây.

Tổng cộng có hơn 10 phòng, tất cả đều được sơn màu xanh lam đậm, trông rất sạch sẽ.

Vách ngăn có cửa, bản che cách mặt đất khoảng 15 cm, chừa ra một khe hở.

Có một mùi thơm dễ chịu của hoa nhài trong không khí.

Không giống như nhà vệ sinh nam nơi Long Đào chết, nhà vệ sinh này tốt hơn nhiều cả về quy mô và mức độ sạch sẽ.

Nhưng... Dư Văn và Chu Thái Phúc không có bất kỳ biểu hiện thoải mái nào trên khuôn mặt, bọn họ để cửa nhà vệ sinh mở và đứng ở phía bên phải của bồn rửa.

Tại đây có thể nhìn bao quát toàn bộ nhà vệ sinh, nếu gặp bất kỳ nguy hiểm nào, có thể thoát ra trong một bước.

"Cô Phùng ơi." Dư Văn đột nhiên nói, quay mặt về phía vách ngăn.

Mọi cánh cửa trong khoang ở đây đều đóng, nên cô ta không thể chắc chắn vị trí chính xác của Phùng Lan.

Đặc biệt là... từ khi vào nhà vệ sinh, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ Phùng Lan.

Điểm này rất bất thường.

“Chuyện này là sao?” Chu Thái Phúc nhìn chằm chằm chỗ sâu vách ngăn, ngữ khí đột nhiên căng thẳng.

Dư Văn bước một bước về phía vách ngăn, sau đó ngồi nửa người xuống, quay đầu sang một bên và nhìn vào khe hở dưới cửa.

Thông thường, từ góc độ này, người ta có thể nhìn thấy chân của người bên trong.

Bên trái, không có, chỉ có thể nhìn thấy đáy bồn cầu.

Cô lại quay đầu sang phải, ngăn thứ nhất, ngăn thứ hai... cô ngồi xổm tại chỗ, nhìn hết phòng này đến phòng khác cho đến phòng cuối cùng...

Không có......

Vậy mà lại không có?!

Phùng Lan dường như đã biến mất!

Dư Văn đột ngột đứng dậy, ngay khi cô định ra hiệu cho Chu Thái Phúc phía sau mau chạy đi---

"Cót két—"

Cửa khoang bên phải đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là tiếng xả nước bồn cầu, Phùng Lan đi nhón chân bước ra.

Hành động này khiến Dư Văn chỉ cách vài bước giật nảy mình.

Chu Thái Phúc không rõ đầu đuôi, hỏi thẳng: "Vừa rồi gọi cô, tại sao không lên tiếng?"

Đã quá muộn để Dư Văn ngăn lại, theo suy đoán ban đầu, một trong những điều kiện để quỷ giết người rất có thể là nạn nhân cần phải phát ra âm thanh.

Ngay khi Dư Văn che miệng mình lại, chuẩn bị chấp nhận sự thật về cái chết của người yêu, Phùng Lan bất ngờ khom người xuống.

Sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, tôi biết cô Dư là quan tâm nên mới đi vào cùng, nhưng tôi cảm thấy đi toilet giao tiếp rất bất lịch sự, cho nên..."

“Cho nên cô không trả lời?” Chu Thái Phúc hơi ngơ ngác, thầm nghĩ trong đầu người này có lẽ có vấn đề gì đó.

“Ừm.” Phùng Lan gật đầu, nhưng khi cô chợt nhận ra Chu Thái Phúc cũng đi theo vào, vẻ mặt lại trở nên kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Anh Chu, tại sao anh lại…”

Cô nghi hoặc nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.

Cánh cửa mở rộng, từ vị trí của mình, cô chỉ có thể nhìn thấy logo chiếc váy được đánh dấu trên cửa.

Là nhà vệ sinh nữ, không sai mà.

"Tôi..." Chu Thái Phúc nhất thời không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Dư Văn giải vây cho anh ta, đầu tiên cô bình tĩnh lại, sau đó khẽ nói: "Là tôi gọi anh ấy vào."

Dư Văn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phùng Lan: "Tôi gọi cô nhiều lần như vậy, cô đều không trả lời, tôi lo..."

Cô dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng trong mắt không tự chủ được lộ ra một tia lo lắng.

Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị Phùng Lan nhìn thấy, trong đáy mắt cô tựa hồ như có ánh sao lấp lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK