“Cũng có nghĩa là, đêm qua khi tôi đến, thi thể của chị Noãn vẫn còn ở trong phòng ngủ.”
“Đúng vậy, ở ngay sau cửa.” Nói đến đây, Trần Hiểu Manh dừng lại, nhìn Giang Thành cười.
Giang Thành không để ý đến cô ta, tiếp tục hỏi: "Thi thể của chị Noãn bây giờ ở đâu?"
Trần Hiểu Manh đứng dậy đi về phía cửa, Giang Thành lập tức theo sau, giữ khoảng cách chưa đến một mét.
"Cửa còn chưa mở, tôi không chạy được đâu." Trần Hiểu Manh cười lạnh nói.
Giang Thành vừa theo sát cô ta, vừa lắc đầu nói: "Đừng hiểu nhầm, chỉ là ở gần cô hơn một chút tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn."
Trần Hiểu Manh bị nghẹn họng, đành mặc kệ hắn. Sau khi đi đến bức tường, cô ta sờ soạng ấn một cái nút, cảnh tượng trong phòng đột nhiên hiện ra rõ ràng hơn.
Đèn trên đỉnh đầu, sáng lên.
Gần như cùng lúc, đôi mắt của tên mập gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, anh ta thấy căn phòng được trang trí như một nhà thờ.
Trên tường treo một cây thánh giá rất lớn, chị Noãn bị trói ngược lên cây thánh giá, khuôn mặt méo mó, rõ ràng là đã chết hẳn.
Nếu nhìn kỹ hơn, toàn bộ cây thánh giá cũng bị lộn ngược, giống như Chị Noãn vậy.
Xung quanh có đủ loại dụng cụ tra tấn, hình dáng cổ kính đẫm máu, khá giống thời trung cổ, hơn nữa phần lớn đều dính đầy vết máu gớm ghiếc.
Đây là một phòng tra tấn.
"Thánh giá tượng trưng cho Chúa, cây thánh giá lộn ngược là biểu tượng của ma quỷ." Giang Thành nhìn chằm chằm vào từng bộ phận của dụng cụ tra tấn: "Xem ra gia đình này là tín đồ của ma quỷ."
Tên mập bị cảnh tượng này làm cho giật mình, Trần Hiểu Manh lại rất có hứng thú nhìn Giang Thành: "Anh hình như đã sớm đoán được rồi?"
Việc bố trí ở đây không thể trong thời gian ngắn hoàn thành được, vì vậy chủ nhân của những dụng cụ tra tấn này sẽ có thể là chủ nhân của biệt thự, chứ không phải hai kẻ đến từ bên ngoài đáng thương kia.
Tên mập lập tức tỉnh táo lại nhìn Giang Thành: "Cho nên... hung thủ chân chính là cả gia đình trong biệt thự, mà hai người đàn ông kia..."
Giang Thành gật gật đầu: "Vừa rồi không phải anh đã thấy rồi sao?"
Trong đầu như có một tia chớp xẹt qua, tên mập đột nhiên ý thức được điều gì đó, giọng run rẩy nói: "Là chiếc xe khách tới đón chúng ta! Nam tài xế lái xe, người mẹ dẫn theo đứa con, nữ phụ xe ăn mặc như đàn ông, và cô gái trong cặp tình nhân kia... bọn họ mới là một gia đình! Là chủ nhân của ngôi biệt thự này!"
"Đúng vậy." Trần Hiểu Manh nhún vai: "Hơn nữa người nam trong cặp tình nhân, cậu con trai lớn trong hai mẹ con, chính là những nạn nhân bị gia đình này giam cầm và ngược đãi."
Tên mập nhớ lại tất cả những hiện tượng bất thường xảy ra với hai mẹ con và cặp tình nhân trên đường đến đây, chẳng hạn như người nam trong cặp tình nhân luôn đeo bịt mắt và bất động, còn cậu bé lớn được mẹ dắt ra ngoài chơi thì lại có ánh mắt sợ hãi, cả hành trình không nói lời nào ... hóa ra là như thế.
Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.
Nữ quỷ giết người căn bản không phải là để trả thù, cô ta chỉ đang tiếp tục việc ác mà mình đã làm khi còn sống, những thứ đã khắc sâu trong xương cốt thì dù bất luận thế nào cũng không thể thay đổi được.
“Cô biết được chân tướng từ khi nào?” Giang Thành nhìn Trần Hiểu Manh nói.
“Sau khi con quỷ đó giết chị Noãn, bức ảnh mà chúng ta tìm thấy trên tường trước đó đột nhiên rõ hẳn.” Cô vừa nói vừa lấy ra một bức ảnh, khung gỗ đã biến mất, chắc hẳn là phải vất vả lắm mới gỡ được ra.
Giang Thành nhận lấy bức ảnh, bên trên là ảnh chụp chung của một gia đình bốn người trong biệt thự, mỗi khuôn mặt đều trùng khớp với những khuôn mặt trong đầu Giang Thành, bối cảnh chính là phòng tra tấn.
Ở phía xa của bức ảnh có hai người đàn ông, một người nằm thẳng một người nằm nghiêng, đều bị dùng xiềng xích khóa lại, vì cúi đầu nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng quần áo họ đang mặc thì giống y như hai người nam trên xe khách.
Vị trí cửa bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt, cả không gian bắt đầu run rẩy.
Nhiệm vụ kết thúc.
Cửa, sắp mở rồi.
"Tại sao lại lừa gạt chúng tôi, chuyện này có lợi gì với cô?" Giang Thành cố đứng vững, tranh thủ thời gian hỏi câu cuối cùng.
Trần Hiểu Manh rõ ràng đã quen với sự rung chuyển sau khi cánh cửa mở ra, trong khi tên mập vẫn đang chống đỡ vào bức tường để ngăn không để mình ngã xuống, cô ta đã đi đến trước cửa sắt.
Cửa sắt được mở hoàn toàn, sau cánh cửa là một màn sương xám.
Trần Hiểu Manh quay đầu, lẳng lặng nhìn Giang Thành hai giây, sau đó nói: "Không có lợi gì, tôi thích."
Nói xong, cô ta biến mất trong màn sương sau cánh cửa.
Giang Thành quay đầu liếc nhìn tên mập một cái, cũng đi vào trong sương mù.
Sau một trận cảm giác choáng váng quỷ dị, thân thể Giang Thành khựng lại, giống như giẫm phải một mặt đất bằng phẳng cứng rắn.
Hắn cúi đầu xuống, nhờ ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn rõ sàn gỗ dưới chân.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên quen thuộc.
Hắn hít một hơi thật sâu, vậy mà đã thực sự quay trở lại phòng làm việc tâm lý của mình.
Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi.
Hắn thò tay vào túi quần lấy ra một thứ gì đó, đường nét hơi thô, dưới ánh trăng mỏng manh có thể nhận ra đó là một tờ giấy được gấp làm đôi nhiều lần.
Hắn đang chậm rãi mở tờ giấy ra, thì đột nhiên cơ thể khựng lại, một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai phải của hắn.
Người này mai phục phía sau hắn, như thể sớm biết rằng hắn sẽ quay lại ở chỗ này.
Giang Thành chậm rãi giơ hai tay lên: "Ngăn ẩn trong ngăn kéo thứ ba bên trái bàn làm việc có 20.000 tệ, ngăn kéo có khóa, chìa khóa nằm trong chiếc cốc cà phê thứ hai trong phòng bếp."
Phía sau lưng không có bất kì âm thanh nào, hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tiền chỉ có từng đấy thôi, nếu như muốn cướp những thứ khác, tôi đề nghị lên trên tầng, nhưng không có giường, chỉ có đệm, anh lấy tạm đi."
Một lúc lâu sau, hai tay đặt trên vai của hắn run rẩy, một giọng nói vừa nghe là đã biết tràn đầy năng lượng vang lên: "Người anh em, nơi anh ở tốt thật đấy!"
Khi nghe thấy giọng nói, Giang Thành dùng tay trái chộp lấy bàn tay đang đặt trên vai hắn, thuận thế xoay người một cái, ấn cơ thể tên mập vào tường.
"Người anh em! Người anh em!"
Tên mập bị đập vào tường đau đến nhe răng.
Giang Thành nhận ra tên mập ngắc ngoải trong mộng giới này, lạnh giọng nói: "Sao anh lại ở đây?"
Hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía sau, nơi lẽ ra phải là cánh cửa, nhưng giờ chỉ còn lại một bức tường bình thường.
Theo như Phàn Lực nói, nếu như có thể sống sót kết thúc nhiệm vụ, vậy thì người sống sót sẽ quay trở lại điểm xuất phát của thế giới hiện thực, đơn giản mà nói chính là ai về nhà nấy.
Nhưng... nơi này rõ ràng không phải là nhà của tên mập.
Cánh tay phải của mập mạp phát ra tiếng kêu răng rắc như sắp bị vặn đứt, anh ta vội vàng giải thích: “Trước khi bước vào cánh cửa kia, tôi chỉ nghĩ rằng nếu như có thể chia sẻ với anh thì tốt biết bao, kết quả tôi vừa bước ra đã nhìn thấy bóng lưng của anh đứng ở trước mặt tôi, có lẽ là hai chúng có duyên..."
Nhưng tên mập còn chưa nói xong đã bị Giang Thành cắt ngang, hắn nói: "Thôi đi đừng xạo, anh chỉ muốn tôi dẫn anh vượt qua ác mộng kết giới."