Chu Vinh hít sâu một hơi, không nói gì.
Nghe vậy, Bùi Càn thực sự không thể chịu được nữa, lạnh lùng cười nói: "Vẫn là anh Doãn suy nghĩ chu đáo."
Hiện tại mọi người đều đã tiến vào, cũng không thể làm gì Giang Thành, cho nên một chuyện dù lớn hay nhỏ cuối cùng cũng bỏ qua cho xong.
Ánh mắt chậm rãi quét qua căn phòng, không biết là do cách bố trí trong phòng có vấn đề hay sau này có người sửa chữa lại, cho dù đang là giữa trưa, căn phòng vẫn rất tối tăm.
Giống như được cho qua filter màu xám.
Ba người không dám tách ra, vì vậy sau khi xác định qua phương hướng xong, Chu Vinh men theo nơi có ánh sáng tốt một chút để mò vào trong.
Vẫn như cũ, Chu Vinh đi đầu tiên, Bùi Càn ở giữa, Giang Thành co lại phía sau cùng để ngăn con quỷ chặn đường lui.
Sàn nhà là sàn vôi trát kiểu cũ, nên không phát ra âm thanh “cọp ẹp” như sàn nhà cũ, như vậy cũng giúp giảm nguy cơ bị bại lộ.
Mặc dù không ai mong đợi có thể đánh lừa được quỷ bằng cách này.
Nhưng sau tất cả vẫn cảm thấy tốt hơn một chút.
Vị trí bọn họ lẻn vào là một căn phòng giống như phòng khách, rất rộng lớn, Chu Vinh đi đến một tấm ván gỗ hơi lọt sáng, sau đó từ từ dùng lực bẻ vỡ tấm ván gỗ.
Có ánh mặt trời chiếu vào, lúc này tầm nhìn đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Căn nhà bố trí đầy cảm giác cổ xưa, có những chiếc ghế gỗ chạm khắc, một chiếc bàn trông rất dày nặng.
Bàn ghế chất đống trong góc tường, Bùi Càn bước tới như phát hiện ra điều gì, đưa tay chạm vào, vài giây sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Gỗ hòe?"
“Gỗ hòe?” Chu Vinh theo sát, từ trên xuống dưới quan sát chiếc bàn gỗ dày nặng này, nhưng có thể thấy anh ta không am hiểu về các loại gỗ.
Vì thế một lúc sau, Chu Vinh quay mặt đi, nghiêm nghị nói: "Ông có thể chắc chắn đây là gỗ hòe?"
Bùi Càn mạnh mẽ gật đầu, trong mắt thậm chí còn có một tia kinh sợ.
Đối với một họa sĩ, đặc biệt là tranh Trung Quốc, có một số họa sĩ lớn tuổi vô cùng bảo thủ, đôi khi, để thu thập cảm hứng, bọn họ sẽ về vùng quê để sưu tầm các làn điệu dân ca.
Dân gian có câu “gỗ hòe không làm quan, gỗ liễu không làm nhà”.
Chữ hòe (槐), trái mộc phải quỷ, nên cũng còn được gọi là gỗ quỷ, gỗ người chết.
Dùng làm quan tài, nhẹ thì người mất phải chịu khổ, nặng thì gia đình không được yên ổn, khi dân gian chôn cất cũng thích dùng gỗ hòe lâu năm để khắc một số đồ chơi quý hiếm, đặt chúng cách xa quan tài một chút, với ý nghĩa trừ dương, nạp âm.
Ở một thôn cổ trên núi vô cùng coi trọng phong tục như này, lại còn là một gia tộc giàu có sung túc, làm sao có thể xuất hiện một chiếc bàn gỗ hòe lớn như vậy.
Đây không phải chính là đang nguyền rủa chính mình hay sao?
Hơn nữa, vị trí đặt chiếc bàn gỗ cũng có vấn đề, nó nằm ở góc tối và ẩm ướt nhất trong căn phòng, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trong mắt Bùi Càn chợt lóe lên thứ gì đó, có suy nghĩ nhưng nhiều hơn là nghi ngờ.
Có điều rất nhanh, nghi ngờ đã bị nhấn chìm bởi nỗi kinh sợ dâng trào đột ngột.
“Không hay rồi!” Bùi Càn nhỏ giọng gầm lên: “Căn phòng này không phải dành cho người ở!”
Lời vừa nói ra, ông ta liền hối hận ngay, tuy rằng giọng nói ông ta không lớn lắm, nhưng ở trong một môi trường như vậy, chỉ cần là có tai, thì nhất định có thể nghe được.
Càng không nói đến quỷ.
Nhưng điều mà Bùi Càn không ngờ tới là, Chu Vinh và Giang Thành trước mặt đều không có ý định ngăn cản mình, ánh mắt bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn mình, mà chỉ lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Bùi Càn lập tức ngậm miệng lại, nhìn theo ánh mắt của bọn họ, ngay sau đó, hơi thở của ông ta bắt đầu trở nên gấp gáp.
Không biết lúc nào, xung quanh đã lại rơi vào trạng thái xám xịt mịt mù, tấm ván gỗ vừa mới bị Chu Vinh bẻ gãy vẫn còn khảm nguyên trên tường.
Bốn xung quanh ván gỗ được cố định bằng hàng chục chiếc đinh sắt lớn dày như ngón tay em bé, chắc không đẩy nổi.
Chuyện khiến Bùi Càn càng tuyệt vọng hơn là, khi ông ta quay người lại, phát hiện chiếc cửa sổ mà mình vừa nhảy vào… đã biến mất.
Lúc này, ưu thế của người chơi cũ so với người chơi mới đã được thể hiện, cả ba người không ai hét lên vì sự thay đổi đột ngột của môi trường xung quanh mà lập tức tập trung lại, cơ thể dán chặt vào tường.
Ít nhất đảm bảo quỷ sẽ không thể tấn công từ phía sau.
Khi thời gian trôi qua, hơi thở của ba người ngày càng trầm xuống, ngay cả nhịp tim cũng bị áp chế trong phạm vi có thể chấp nhận.
Chu Vinh có thói quen trầm tư, lúc này đang co rúm vào một chỗ, nếu không phải ánh mắt vẫn đang cảnh giác quét qua quét lại, chắc người ta sẽ nghĩ anh ta ngủ say rồi.
Bùi Càn vừa mất thất thố, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, với tư cách là một bậc thầy xuất sắc về hội họa truyền thống Trung Quốc, mỗi lần trước khi ông ta vẽ tranh đều phải thiền định trong một khoảng thời gian.
Dùng để xóa bỏ những tạp niệm trong tâm trí, đạt đến trạng thái xuất thần trong hội họa.
So với sự chuyên nghiệp của hai người, Giang Thành trông có vẻ nghiệp dư hơn nhiều, hắn chỉ đơn giản là dựa lưng vào tường, không động đậy, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơ thể không hề lên xuống theo nhịp hơi thở.
Ngược lại, nếu nhìn từ một góc độ khác, lúc này hắn là người ẩn mình tốt nhất trong ba người, cả cơ thể gần như hòa vào làm một với khung cảnh u ám.
Bên dưới chiếc quần rộng thùng thình là cơ bắp căng cứng.
Không giống như Chu Vinh và Bùi Càn mù quáng theo đuổi việc lẩn trốn, hắn dường như đang có kế hoạch khác.
"Tu... Tu... Tu..."
"Tu... Tu... Tu..."
Bên tai đột nhiên vang lên một loạt âm thanh.
Không nhanh, nhưng nghe rất uy lực, hơn nữa... sở dĩ không dùng cổ quái để miêu tả là bởi vì Giang Thành cảm thấy âm thanh quen thuộc như đã từng nghe ở đâu.
Hắn tìm kiếm theo những ký ức còn sót lại trong đầu, giây tiếp theo, nảy ra là khuôn mặt lớn không hợp thời của tên mập.
Hắn có thể tưởng tượng được tên mập sẽ sợ hãi đến mức nào nếu ở đây.
Trong vòng ba giây sau khi nghĩ đến tên mập, đồng tử của Giang Thành đột nhiên thu nhỏ, cuối cùng hắn cũng nhận ra loạt âm thanh đó là phát ra từ cái gì rồi.
Đây là... âm thanh của việc thái rau.
Sau khi dao cắt đứt rau, sẽ phát ra âm thanh khi cắt vào thớt.
Âm thanh nặng nề, chỉ dựa vào âm thành này, có thể tưởng tượng ra con dao được sử dụng chắc chắn không phải là con dao làm bếp gia dụng bình thường.
Mà thay vào đó, chắc hẳn là một con dao chặt xương dày và nặng, có thể chặt đứt xương chỉ trong một nhát.
Trong tòa nhà kỳ quái này... có người đang thái rau!
Với một con dao rất lớn!!
Chu Vinh và Bùi Càn cũng không phải là những người mười ngón không dính nước xuân quen được nuông chiều, hai người cũng rất nhanh ý thức được câu chuyện đằng sau âm thanh này, cả ba đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đó là phía bên kia của căn phòng.
Ở đó... có một cánh cửa mở hé, âm thành chính là truyền ra từ trong cánh cửa đó.
Trong cửa hình như có ánh sáng yếu ớt lọt ra.
Cổ họng Chu Vinh chợt chuyển động một cái.
Sắc mặt của Bùi Càn cũng vô cùng khó coi.
Với tư cách là những người chơi cũ, bọn họ sẽ không tự an ủi mình rằng trong cánh cửa đó chỉ là một người phụ nữ nhà lành hay một thiếu nữ đi nhầm vào tòa nhà, và phải tự nấu ăn vì đói bụng.
Điều gần với thực tế hơn là, ở đó có một lệ quỷ chết cực kì thê thảm, cầm một con dao cực lớn lai lịch bất minh, đang thái thứ gì đó.
Sẽ là thứ gì đây?
Loại suy nghĩ này không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Chu Vinh.
Anh ta không biết, nhưng chắc chắn không phải thứ gì đó giống như rau củ, bởi vì quỷ trong ấn tượng của anh ta chắc chắn sẽ không có hứng thú với những thứ này.
Là thịt, trên cái thớt kia nhất định là thịt!
Nhưng là thịt gì thì...
Ngay vào khoảnh khắc này, anh ta chợt nghĩ đến chuyện xảy ra với Lý Lộ đêm qua.
Cô đã uống một bát canh thịt.