Cho dù anh ta không thông minh, vậy vẫn có thể nhìn ra Chu Vinh và Doãn Chí Bình trước mặt có gì đó không ổn. Dù không phải bị quỷ hồn giả mạo, thì cũng là xác chết bị quỷ hồn thao túng.
Có lẽ... Chu Vinh và Doãn Chí Bình thật đã chết sau khi bước vào ngôi nhà này.
Nhưng vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước, anh ta đột nhiên dừng lại.
Chẳng rõ từ lúc nào, đã có một bóng đen xuất hiện ngay trên cầu thang trống rỗng.
Con ngươi hơi co lại, trái tim của Bôn Phú như bị ai đó đột nhiên tóm chặt lấy. Sau đó, trong đầu anh ta bỗng hiện lên một ý nghĩ kỳ quái. Mục tiêu mà hai người vừa rồi vươn ngón tay chỉ vào... chẳng lẽ là bóng đen này.
Nhưng khi suy nghĩ đột xuất của anh ta chưa được chứng thực, mây đen bỗng đúng lúc tan đi và ánh trăng sáng ngời chiếu vào trong phòng thông qua ô cửa sổ vỡ, Bôn Phú cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Đó chẳng phải là một cái bóng nào cả, mà là một bóng người đang ngồi xổm trên mặt đất.
...
“Thấy rõ ràng là ai chưa?” Chu Vinh hạ giọng.
Giang Thành, Trần Hiểu Manh, Tưởng Trung Nghĩa đều chen nhau đứng sau cửa, không mở cửa, mà chỉ để hở một khe cửa nhỏ rồi dõi mắt quan sát thông qua khe hở đó.
Cổ họng của Tưởng Trung Nghĩa bỗng nhích nhẹ; anh ta mở lời đắn đo: “Hình như... Hình như là Bôn Phú.”
Trước đó, chính là ca trực của anh ta. So với ca trước đó của Giang Thành, anh ta thực sự tận tâm. Cứ cách vài phút, Tưởng Trung Nghĩa lại cẩn thận di chuyển ra gần phía cửa, quan sát không gian bên ngoài.
Mới 10 phút trước, anh ta lại làm thế, để rồi đột nhiên phát hiện có ai đó lén lút bên ngoài.
Tuy nhiên, do vấn đề về vị trí nên sau khi phát hiện ra bóng đen kia, anh ta còn chưa kịp quan sát kỹ thì kẻ đó đã biến mất khỏi tầm nhìn trong nháy mắt.
Trong lúc bối rối, Tưởng Trung Nghĩa chỉ mơ hồ nhớ được phần lưng của người kia, cuối cùng mới phán đoán đó là Bôn Phú.
“Làm sao bây giờ?” Tưởng Trung Nghĩa nhìn sang Chu Vinh theo thói quen, hỏi: “Cần thông báo cho những người khác hay không?”
Chu Vinh cúi đầu suy nghĩ, tạm thời không trả lời.
Đối với Chu Vinh, anh ta càng lo lắng hơn về việc tại sao Bôn Phú dám rời khỏi phòng một mình, vẫn là ngay lúc ban đêm. Trước khi trưởng thôn rời đi, ông ta đặc biệt nhấn mạnh là không được ra ngoài vào ban đêm.
Bôn Phú có lẽ hơi chậm hiểu, nhưng không hề ngu ngốc, thế nên chắc chắn có điều gì đó bất thường đã xảy ra.
“Anh Doãn.” Dường như Chu Vinh nghĩ gì đó, bèn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thành: “Anh thấy sao?”
Ngay từ lúc vừa rồi, vẻ mặt của Giang Thành dần mất tự nhiên, kiểu rối rắm, tiếc nuối, thậm chí có chút hối hận... Những cử chỉ này đều không thoát khỏi tầm mắt Chu Vinh. Từ đó, anh ta nghĩ rằng có lẽ Giang Thành đã phát hiện ra được một manh mối nào rồi.
Nhưng Giang Thành chỉ xoa cằm, một lúc sau mới tiếc nuối bảo: “Thật tiếc thay cho củ khoai lang kia.”
Chu Vinh: “???”
Tưởng Trung Nghĩa: “???”
Trần Hiểu Manh: “Tôi đã nói đầu óc của anh ta có vấn đề, vậy mà mọi người không tin…”
Chu Vinh đã bình tĩnh lại, sau đó cố gắng phân tích câu nói của Giang Thành từ một góc độ khác, “Anh Doãn.” Anh ta nuốt nước bọt, nhìn Giang Thành rồi nhanh chóng nói: “Ý anh là... Bôn Phú đã......”
“Nếu vừa rồi thật sự là Bôn Phú, hoặc anh ta tìm được manh mối gì đó, hoặc là bị thứ gì đó dụ dỗ dẫn đi.” Trần Hiểu Manh mất kiến nhẫn liếc nhìn Chu Vinh: “Nhưng kết quả vẫn giống nhau.”
Tưởng Trung Nghĩa tái mặt; mọi người đều biết cụm từ “thứ gì đó” trong câu nói của Trần Hiểu Manh có ý nghĩa gì.
“Đương nhiên, còn có khả năng thứ hai.” Trần Hiểu Manh lạnh lùng nói: “Tên Bôn Phú vừa rồi chính là do quỷ hồn giả trang thành, mục đích là dụ chúng ta ra ngoài.”
Tưởng Trung Nghĩa lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nhận định là con quỷ này có thể đã lo nghĩ quá nhiều rồi. Bên ngoài tối như vậy, ai mà điên khùng đi ra ngoài…?
Két…
Tiếng động xoay bản lề từ cánh cửa cũ kỹ nghe giống như tiếng của một cây kéo, lập tức cắt đứt linh hồn của Tưởng Trung Nghĩa ra thành từng đoạn. Anh ta trừng to mắt, nhìn Giang Thành mở cửa bước ra ngoài.
Sau đó, đến lượt Trần Hiểu Manh và Chu Vinh.
Anh ta bèn vội vàng nhìn ra ngoài, cuối cùng mới phát hiện cánh cửa của một căn phòng khác cũng bị đẩy ra. Bùi Càn, Vu Mạn và Lý Lộ cũng đang đứng sau cánh cửa bên ấy với vẻ mặt hết sức khó coi.
Đặc biệt là Lý Lộ, từ khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy cơ thể của cô ta đang run rẩy.
Sau khi choáng váng vài giây, Tưởng Trung Nghĩa cũng co cẳng chạy theo.
Kêu anh ta ở trong phòng một mình, thà giết anh ta còn hơn.
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ. Xem ra, người lén lút rời đi kia quả thực là Bôn Phú, chứ không phải quỷ giả dạng.
“Tôi... tôi không ngủ say cho lắm.” Lý Lộ run rẩy; hơi nóng từ bếp lò không thể xua tan được cơn lạnh giá trong lòng cô: “Tôi nghe bên ngoài có tiếng gió nên ngồi dậy xem chuyện gì. Ai ngờ sau khi vừa mở của thì… thì chẳng còn thấy Bôn Phú đâu nữa!”
Và đến khi nghe Tưởng Trung Nghĩa trình bày xong, Bùi Càn sa sầm cả mặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Bôn Phú chắc chắn bị quỷ hồn lừa đi rồi, e là dữ nhiều lành ít.”
Ngoài ra, mọi người thật sự không tìm được bất cứ một lý do nào khiến anh ta lại dám một mình rời đi như thế. Dù sao đi nữa, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nếu chỉ mỗi một mình anh ta, ắt hẳn không thể nào tự tìm ra manh mối mấu chốt, trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ được cả.
Nhưng bây giờ, dù nói gì cũng đã quá muộn.
May mắn thay, ở đây cũng không có người mới. Mặc dù có một số người trông có vẻ hơi dao động cảm xúc một chút, nhưng suy cho cùng, đó chẳng qua chỉ là kiểu thương cảm khi thấy đồng loại mất mạng mà thôi.
Trong Ác mộng, thiệt mạng là chuyện thường xuyên xảy ra. Điều mà mọi người cần làm là vịn vào đó để suy ra những điều cấm kỵ trong nhiệm vụ, sau đó tránh việc trở thành người chết tiếp theo.
Điểm cộng của việc những người chơi cũ cùng tụ hợp một chỗ chính là sẽ không có ai hỏi những câu hỏi ngu ngốc, đại loại như ‘chúng ta có nên đi tìm anh ấy hay không?’ Ai nấy đều tự giác tập trung lại trong cùng một căn phòng, nghỉ ngơi tại đó.
Đóng chặt cửa, đốt lò lửa cực nóng, đồng thời còn tăng số lượng người gác đêm thành 2 người.
Mỗi ca trực là một tiếng rưỡi, bảo đảm cho từng người có đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Cứ thế cho đến bình minh.
Mãi cho đến khi có tiếng bước chân bên ngoài, Chu Vinh mới mở cửa.
Vẫn là trưởng thôn và nam da đen lực lưỡng. Anh ta đang vác một cây đòn gánh dài có giỏ treo ở hai đầu, phía ngoài được một tấm vải dày bao phủ, từ bên trong tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Trưởng thôn vừa đi tới, vừa vội xin lỗi: “Có lẽ các vị cao nhân đều đói bụng rồi, đến đây ăn tạm nhé.”
Xốc tấm vải dày lên, bên dưới là một lồng bánh màn thầu.
Nhưng đó không phải là bánh màn thầu trắng thường gặp, mà là màn thầu có màu vàng nhạt, nhìn kỹ sẽ thấy trên bánh có những vết sần sùi rất thô.
Ở thời đại này, bột mì trắng chắc hẳn là một mặt hàng xa xỉ; thậm chí dù là những loại ngũ cốc linh tinh này có lẽ cũng do vị thôn trưởng đây phải đi thu gom ở từng nhà.
Cảm ơn xong, mọi người bèn lấy màn thầu, bắt đầu ăn. Trong chiếc giỏ còn lại là một chiếc vò màu đen chứa thứ gì đó giống như quả bầu chẻ làm đôi, mà bên trong quả bầu là một loại chất lỏng nào đó - có lẽ là nước uống.
Nếu ăn màn thầu mà cảm giác bị nghẹn họng, vậy là có nước uống ngay.
Mọi người ăn uống trong im lặng, không ai nói gì.
Trưởng thôn thỉnh thoảng quan sát từ người này đến người nọ, định mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng dường như muốn lấp liếm gì đó, thế là mở lời vài câu xã giao cho qua chuyện.
Trần Hiểu Manh dựa lưng vào cửa sổ, nhấm nháp màn thầu, thỉnh thoảng còn liếc nhìn ông trưởng thôn. Trên thực tế, từ lúc trưởng thôn mới xuất hiện, cô đã phát hiện ra ông ta đang cố ý, hoặc vô ý, kiểm tra số lượng của bọn họ.
Thỉnh thoảng, còn vươn cổ liếc nhìn vào bên trong phòng.
Ông ta đã nhận ra việc thiếu đi một người, nhưng lại phớt lờ như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt của Trần Hiểu Manh dần dần trở nên tế nhị hẳn.