Về đến nhà, cháo cũng vừa lúc nấu xong, tên mập nhấc nắp nồi nhìn một chút, cảm thấy vừa đúng tầm, vì thế đi lên tầng đánh thức Giang Thành.
Không ngờ mới đi được nửa đường, anh ta chợt nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh.
Khi anh ta quay người lại, thì cửa nhà vệ sinh mở, Giang Thành xách quần từ bên trong đi ra.
"Bác sĩ," Tên mập niềm nở chào hỏi, "Anh dậy rồi, buổi sáng còn chưa ăn đúng không?"
Giang Thành ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tên mập, mấy giây sau lại liếc nhìn nhà vệ sinh còn chưa đóng cửa lại, phòng tắm vẫn đóng chặt, giọng nói trầm bổng: "Anh đoán xem?"
Tên mập cảm thấy có lẽ Giang Thành đã hiểu lầm ý mình, nên vội vàng nói thêm: "Bác sĩ, tôi không có ý đó."
Dừng một chút, anh ta lại vươn cổ ra nói: "Tôi đã nấu cháo cho anh rồi, buổi sáng anh ăn tạm, rồi buổi trưa chúng ta ăn món sườn."
Nghe thấy hai chữ món sườn, sắc mặt Giang Thành dần hồng hào lên.
Vốn dĩ hắn còn muốn dùng danh nghĩa Trần Dao hù dọa tên mập một chút, nhưng lại sợ nếu tên mập sợ quá sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của món sườn buổi trưa, cho nên tạm thời từ bỏ.
“Vậy thì tôi sẽ ăn tạm một chút vậy.” Giang Thành rất giữ thể diện mà thay đổi phương hướng, nhấc chân đi về phía văn phòng.
Có lẽ là bởi vì buổi trưa muốn ăn món sườn, Giang Thành hiếm khi thấy không ăn hết sạch cháo, mà để cho tên mập không ít.
"Bác sĩ," Tên mập miễn cưỡng nuốt miếng cháo trong miệng xuống, xua xua tay nói: "Đừng múc cho tôi nữa, tôi thật sự không ăn nổi nữa rồi."
“Uống chút cháo tốt cho sức khỏe.” Giang Thành cướp lấy bát của tên mập, múc đầy một bát khác cho anh ta, đích thân đặt bát trước mặt, đồng thời nói: “Tốt hơn ăn thịt.”
Tên mập nhai lẹp bẹp lẹp bẹp, như đã ý thức được gì, thành khẩn nói: "Bác sĩ, không phải anh đang lo buổi trưa tôi sẽ giành ăn sườn đấy chứ?"
Giang Thành nổi giận nói: "Vớ vẩn! Tôi là bác sĩ được mọi người tôn kính, là thiên sứ áo trắng cứu người, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy!"
Tên mập bị biểu hiện của Giang Thành làm cho kinh ngạc, trong lòng anh ta, bác sĩ ít nhiều có chút không bình thường, nếu có thể không kích thích, thì tốt nhất không nên kích thích hắn.
Tránh cho lát nữa lại nói mấy chuyện như kể về quá khứ huy hoàng của mình khi còn làm ca đêm ở KTV gì đó.
"Bác sĩ," Tên mập lập tức ngắt lời hắn, sau đó chuyển chủ đề sang phương hướng mà Giang Thành có hứng thú, "Món sườn buổi trưa anh muốn kho tàu... hay là hầm với chút rau củ?"
Vấn đề này vừa hỏi ra, sắc mặt Giang Thành lập tức thay đổi, hắn chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư.
Tên mập hít vào một hơi thật dài.
Trong ác mộng, vào thời khắc sinh tử, Giang Thành đều chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Một lúc sau, Giang Thành mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi tên mập: "Trong bếp có tỏi không?"
Tên mập gật gật đầu, "Có, lần trước tôi đã mua một ít, vẫn còn đấy."
Giang Thành không lăn tăn nữa, quyết định nói: “Vậy thì cho thêm rau củ vào hầm ăn đi, sau đó anh hãy bóc tỏi, rửa sạch rồi thái nhỏ, thêm chút xì dầu và giấm, ở ngăn thứ hai trên cùng của tủ lạnh chắc là vẫn còn một chai dầu mè, cho thêm một ít dầu mè vào nữa.” Hắn lảm nhảm nói: “Tôi muốn chấm sườn ăn.”
“Hành lá và rau thơm cần không?” Tên mập cầm một quyển sổ nhỏ lên, vừa ghi chép, vừa hỏi.
Giang Thành suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Thêm một chút cũng không sao, nhưng anh phải chú ý, hành lá thái nhỏ cần phi dầu trước, như vậy sẽ thơm hơn."
Tên mập buông quyển sổ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm hỏi: "Bác sĩ, anh không cảm thấy yêu cầu của mình có hơi nhiều sao?"
"Anh phải hiểu." Giang Thành hào sảng nói: "Tôi không giống anh, dù sao tôi phải dựa vào cái mặt để kiếm cơm, nếu như các chị em không thích tôi nữa chỉ bởi vì trên mặt tôi có mụn..."
Tên mập không đợi hắn nói xong đã đứng dậy rời đi.
Một lúc sau anh ta lại quay lại dọn dẹp bát đĩa trên bàn, rồi mang vào trong bếp.
Tiếng nước chảy "rào rào" từ vòi nước phát ra.
Giang Thành ngẩng đầu đi tới bàn làm việc, ngồi xuống, mở máy tính lên.
Kéo các URL quen thuộc khỏi lịch sử, bắt đầu ngồi xem một cách thích thú.
Một lúc sau, tên mập từ trong bếp ló đầu ra: “Bác sĩ.” Anh ta hét lên: “Lát nữa anh có bận không?”
Giang Thành đã tiến vào trạng thái hiền triết, bình tĩnh đóng trang web lại, dùng giọng lớn y hệt đáp lại: "Anh nói cho tôi biết anh có việc gì không trước, sau đó tôi mới quyết định lát nữa có bận hay không?"
Lần lượt đặt đĩa, bát, đũa... về vị trí ban đầu.
Tên mập làm việc rất tỉ mỉ, sẽ không vì không lâu nữa lại quay vào làm món sườn, mà chỉ thu dọn qua loa. Anh ta dùng giẻ lau bếp cẩn thận, sau đó rửa sạch thớt và phơi khô, để vi khuẩn không dễ sinh sôi.
Sau khi làm xong những việc này, tên mập lau tay từ trong bếp đi ra.
"Uống cà phê không?" Tên mập hỏi: "Bác sĩ."
Giang Thành đặt một tay lên bàn gõ nhẹ: "Một cốc caramel cappuccino hương hạt dẻ, cám ơn."
Tên mập cắn răng một cái: "Bác sĩ, chắc anh còn chưa tỉnh ngủ, điều kiện của anh thế nào anh còn không biết rõ hay sao?"
Giọng của anh ta vọng ra từ trong bếp, hơi có chút không thật.
"Cho dù là hòa tan, anh cũng chỉ có thể uống nửa gói một, bởi vì tổng cộng chỉ còn lại một gói."
Tên mập cầm gói cà phê cuối cùng đi ra, vừa lắc lắc, vừa nhấn mạnh nói: “Anh một nửa, tôi một nửa.”
Mặc dù nghe có vẻ chua xót, nhưng đây chính là cuộc sống hàng ngày của Giang Thành.
Tên mập ngồi đối diện Giang Thành, cầm cốc lên, nhấp một ngụm nhỏ cà phê: "Bác sĩ," Anh ta đặt cốc xuống, tò mò hỏi: "Tôi cảm thấy anh không nên sống như vậy, chẳng lẽ..."
Anh ta như đột nhiên ý thức được chuyện gì, nhìn về phía Giang Thành, tức giận nói: "Mấy phú bà kia không phải trả tiền làm mai cho anh ư?"
“Tôi nhắc lại lần nữa,” Giang Thành ngồi thẳng người lên, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi làm như vậy hoàn toàn là vì lo lắng cho tâm lý của bọn họ, xin đừng dùng những lời lẽ thô tục để bôi nhọ một cử chỉ thiêng liêng như vậy.”
Tên mập: "..."
Giang Thành cúi đầu, thờ ơ dùng thìa khuấy cà phê trong cốc, sau đó lấy thìa ra gõ nhẹ vào thành cốc.
Dứt tiếng gõ giòn tan, anh ta cầm cốc cà phê lên hớp một ngụm nhỏ cho đến khi phát ra tiếng ngân nga dễ chịu cuối cùng.
"À~"
“Bác sĩ,” Tên mập có vẻ ngại ngùng, sau đó liếm liếm môi, hếch cằm ra hiệu, ám chỉ cốc cà phê trong tay Giang Thành: “Nó chỉ là một cốc cà phê hòa tan trị giá 7 hào 5 xu, tôi cảm thấy nó không xứng đáng được hưởng đãi ngộ như vậy."
"Tất nhiên, nếu anh cảm thấy rằng cuộc sống cần phải có nghi thức hay gì đó, thì cứ coi như tôi chưa nói gì."
Giang Thành liếc anh ta một cái: "Anh không hiểu, dù sao tôi..."
"Được rồi." Tên mập chặn lời tiếp theo của Giang Thành.
Đầu tiên anh ta nhìn về phía cánh cửa, sau đó quay người lại, thay đổi thành sắc mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Nói thật, bác sĩ, tôi có một chuyện không thể hiểu được."
“Rốt cuộc vật mà những người đó dốc hết tâm tư tìm kiếm là cái gì?” Giang Thành vừa thổi hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê, vừa không quan tâm trả lời.
Tên mập không khỏi trừng to hai mắt.