Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoá ra là vậy.” Trong lòng Phùng Lan cứ như nai con chạy loạn, khiến hai má đỏ bừng. Tuy nhiên, cô vẫn siết chặt ngón tay, giả vờ bình tĩnh nói: “Cám ơn cô Dư.”

Chu Thái Phúc nhìn Phùng Lan - người đã phớt lờ mình ngay khi mới gặp mặt - rồi thầm cảm thấy khó chịu.

Dư Văn cũng không thích bầu không khí hiện tại. Nơi đây rất kỳ quái, cả con người lẫn hoàn cảnh. Cô đúng lúc đổi chủ đề, quay người thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên, cô Phùng.”

“Ừ.”

Nhưng vào khoảnh khắc đi ngang qua Phùng Lan, Dư Văn lập tức tiến nhanh vài bước, đứng ngay gian phòng mà Phùng Lan từng vào trước đó.

Lúc này, cửa đã được mở ra, có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Sau vài giây, khuôn mặt căng thẳng ban đầu của cô dần dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, cô cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trên thành bồn cầu trắng tinh có hai dấu giày, một bên trái và một bên phải. Vừa rồi, Phùng Lan đã giẫm lên thành bồn cầu mà ngồi, nên cô cúi xuống nhìn nhưng chẳng thấy đôi chân nào cả.

“Cô Dư?” Phùng Lan sắp sửa ra tới ngoài, sau đó bèn phát hiện Dư Văn không đi theo sau, thế là quay đầu lại, để rồi trông thấy Dư Văn đang đứng trước buồng phòng vệ sinh.

“À…” Dư Văn lập tức phản ứng lại, thong thả bước ra ngoài.

“Cô đang nhìn cái gì vậy?”

“Vừa rồi hình như tôi trông thấy một con chuột,” Dư Văn dày mặt trả lời qua loa, còn cố ý giả vờ sợ hãi, vỗ ngực nói: “Tôi đặc biệt sợ những thứ đó, nên nhất thời không phản ứng kịp.”

Không rõ là do các NPC trong nhiệm vụ bị ép buộc phải ngu muội, hay bản thân Phùng Lan có chỉ số IQ đáng lo ngại, cô ta lại thực sự tin tưởng lời giải thích đầy sơ hở này.

Chu Thái Phúc không khỏi thầm thở dài, giá mà các NPC trong mấy nhiệm vụ sau này đều dễ bị lừa như vậy.

Vừa định bước ra khỏi cửa, Phùng Lan như chợt nhớ ra điều gì đó, thế là chạy đến bồn rửa tay, mở vòi nước, làm ướt tay, lại xịt thêm một ít nước rửa tay.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy, Dư Văn và Chu Thái Phúc thầm cảm thấy hơi may mắn. NPC này có thể được coi là một trợ lực bên lề rất hiếm có. Ít nhất, hai người bọn họ đã có thế mạnh hơn bọn người ở căn phòng 404 và 405.

Bên cạnh đó…

Dư Văn và Chu Thái Phúc đồng thời nhớ đến khuôn mặt của Giang Thành và những gì mà hắn nói.

Cánh tay quái quỷ gì mà to gấp đôi tay tôi, rồi thì gần đây tôi đang dậy thì, cơ thể vẫn đang phát triển…

Chân Kiến Nhân có lẽ đã toang rồi, nhưng không rõ là Giang Thành và tên mập đó đã điều tra được đến đâu.

Chẳng biết rốt cuộc hai người đó có tìm được chủ nhiệm Lý và nhờ thế mà thu thập được thêm manh mối hay không đây?

Hay ngược lại, dính phải xui xẻo như Chân Kiến Nhân rồi bị quỷ giết quách đi nhỉ?

Thời hạn kết thúc nhiệm vụ này đã không còn xa nữa. Quỷ hồn sẽ càng ngày càng trưởng thành, hoàn thiện. Ở giai đoạn này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu quỷ hồn đột phá được mọi quy tắc đang áp đặt lên nó, vậy tất cả sẽ phải chết…

Dư Văn vẫn còn nhớ, theo lời của một đàn anh mà cô từng gặp trong thế giới ác mộng, ít nhất là một nửa số lượng nhiệm vụ ở đây có kết cục là chết sạch mọi người chơi.

Rốt cuộc, cả độ may mắn và thực lực, nếu muốn sống trong Ác mộng thì phải có đủ cả hai.

Chỉ mong rằng... Cô nhìn mình trong gương, vô thức nuốt ực một cái.

Lần này sẽ không…

Ngay khoảnh khắc Phùng Lan tỉ mỉ lau khô tay và ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cả 3 người đồng thời xuất hiện trong gương.

Như thể một loại phản ứng hóa học tinh vi nào đó đã xảy ra, ba người bọn họ lập tức nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Cách một tấm gương, đối mặt với một người giống mình y như đúc, là một việc rất cổ quái.

Nói chính xác hơn, là cực kỳ quỷ dị.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh như lúc này.

Theo thời gian từng chút một trôi qua, Chu Thái Phúc nhận ra “mình” ở trong gương càng lúc càng xa lạ. Làn da của anh ta dần tái nhợt đi, giống như sắc máu toàn thân đang rút đi vậy.

Mà cơ thể của gã cũng đang lạnh dần theo một cách mất kiểm soát.

Anh ta rất giỏi chịu lạnh.

Cụ thể hơn, Chu Thái Phúc không hề mẫn cảm với nóng và lạnh.

Nhiều năm lang thang trong các khu rừng nhiệt đới ở Đông Nam Á và miền hoang dã phía Bắc Siberia đã tôi luyện cho anh ta không chỉ về kỹ năng giết người siêu hạng, mà còn cả một thể chất dẻo dai.

Nhưng vào lúc này, kỹ năng giết người và thể chất mà anh ta tự hào là hoàn toàn vô dụng.

Anh ta thẫn thờ nhìn mình trong gương, mất dần quyền kiểm soát cơ thể, chỉ có ý thức là tự do.

Một cảm giác hồi hộp xa lạ dâng lên từ tận đáy lòng, đôi đồng tử trong mắt Chu Thái Phúc từ từ co lại; sức sống dần bị tước bỏ khỏi cơ thể cường tráng này của anh ta.

Vặn vẹo, oán độc, yên tĩnh, giá lạnh...

Và còn cả một dạng bóng tối vô tận đánh mạnh về phía anh ta, trông cứ như một cơn thủy triều đang cố gắng nuốt chửng lấy Chu Thái Phúc.

Không còn bất cứ một tia sáng trong thế giới của anh ta nữa.

Kể cả hy vọng…

Anh ta tựa như đã lao đầu vào biển sâu, chung quanh là vô số bọt khí, nhưng chẳng thể hữu ích mảy may…

“Rắc!”

Tiếng vang lanh lảnh giống như có gì đó nứt ra, khiến cả thế giới chìm vào bóng tối này phải run rẩy nhẹ.

Chu Thái Phúc khẽ nhíu mày.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Lại thêm một vài tiếng vang khác.

Khi định thần lại, Chu Thái Phúc nhận ra mình đang đứng sững sờ trước gương, và khuôn mặt của bản thân...

Anh ta bèn ngờ vực đưa tay chạm vào mặt mình.

“A…”

Mặt của anh ta nóng bừng bừng.

Lúc này, Chu Thái Phúc mới phát hiện hai gò má của mình trong gương đang ửng đỏ, có dấu bàn tay in lên rõ rệt, tựa như vừa mới biểu diễn xong một màn nghệ thuật đáng xấu hổ nào đó.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo…

Chát…

Lại là một cái tát giáng thẳng vào mặt của Chu Thái Phúc. Anh ta mới tỉnh táo lại, loạng choạng, suýt nữa đã ngã thẳng xuống sàn nhà.

Đang đứng tại vị trí chếch nhẹ sang một bên so với điểm trước mặt Chu Thái Phúc, Dư Văn đang xoắn tay áo, trên trán thì lấm tấm mồ hôi.

“Anh Chu tỉnh rồi.”

Phùng Lan reo lên, vừa vui mừng, vừa nghi hoặc.

Vừa rồi, khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh, Chu Thái Phúc lại trông như bị ma nhập vậy. Anh ta im lặng đứng trước gương, mặc kệ lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Hoàn toàn đứng yên một chỗ.

Đôi mắt của anh ta nhìn đăm đăm, lặng lẽ đối mặt với chính mình bên trong tấm gương.

Hình ảnh này cực kỳ quỷ dị.

Dư Văn thực sự quyết đoán. Sau khi nhận ra các phương pháp thông thường không thể đánh thức Chu Thái Phúc được, cô đã xắn tay áo lên, tát mạnh hai bạt tay vào mặt anh ta.

Cho đến khi miệng anh ta rỉ máu.

Chu Thái Phúc mới tỉnh lại.

Nhận ra anh ta đã tỉnh, Dư Văn mới yên tâm hẳn. Rõ ràng, cô rất quan tâm Chu Thái Phúc. Nếu trường hợp này xảy ra với người khác, cô đã chạy mất từ lúc nào.

Nhưng hiện tại, niềm vui của cô chỉ có thể chôn chặt trong lòng, trong khi vẻ mặt cũng không có vẻ gì là mừng rỡ cho lắm.

“Tôi...” Dần dần, Chu Thái Phúc mới hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Anh ta vặn nhẹ cổ từ bên này sang bên kia, cảm nhận cơ thể mình hơi căng cứng.

“Vừa rồi, tôi bị gì thế?” Chu Thái Phúc hỏi Dư Văn.

Thoáng liếc qua tấm gương trong nháy mắt, Dư Văn lập tức nhìn sang chỗ khác.

“Có gì đó quái lạ, chúng ta nên rời khỏi đây rồi tình tiếp.”

Anh ta được Dư Văn nắm tay kéo đi, trong khi hai chân cũng cứng đờ ở một mức độ nhất định. Vẫn là loại cảm giác xốp giòn, khó chịu ở bên tai kia, không những thế mà động tác của cả cơ thể cũng bị mất cân đối nhẹ.

Lợi dụng khoảng cách di chuyển gần cạnh Chu Thái Phúc, Dư Văn mới kể ngắn gọn lại tình huống vừa rồi cho Chu Thái Phúc rõ.

Nghe đến chuyện mình như người mất hồn đứng sững sờ trước gương, đối mặt với chính bản thân trong gương, anh ta bỗng nhói lên một cảm giác sợ hãi trong vô thức.

Chẳng lẽ... mình đã bị quỷ hồn nhắm đến rồi ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK