Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm khi tỉnh lại, Giang Thành tranh thủ thời gian Trần Hiểu Manh đi tắm rửa, chạy đến trên giường giở mánh cũ, sau đó không ngoài ý muốn lại bị Trần Hiểu Manh bắt được.

Nhưng lần này, bởi vì trên người vừa hay đang cầm dây thừng, nên liền quất mạnh cho Giang Thành một cái.

Giang Thành muốn trốn tránh, nhưng bởi vì vị trí đang đứng mà không tránh được, nên bị quật vào cẳng tay, chỗ bị quật trúng lập tức đỏ lên.

"Tôi cảnh cáo anh." Trần Hiểu Manh giơ sợi dây thừng trong tay lên, hung ác uy hiếp: "Đừng có giở trò gì, nếu không. . . tôi đánh chết anh!"

Giang Thành ngay lập tức ngoan ngoãn.

Nói xong Trần Hiểu Manh rời đi, nghe thấy tiếng bước chân, chắc là xuống tầng.

Hôm qua bọn họ đã hẹn nhau buổi sáng sẽ tập hợp ở tầng một, sau đó đợi đoàn người trưởng thôn qua đón, dẫn bọn họ đến thôn Tiểu Thạch Giản.

Sau khi Trần Hiểu Manh rời đi, Giang Thành loạng choạng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Trong gương trước mặt, vết sưng đỏ trên cánh tay của hắn rất dễ thấy, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, biểu cảm của hắn dần dần trở nên vi diệu.

Liếc qua khóe mắt, hắn thoáng thấy một sợi dây treo trên tường, trên sợi dây có treo khăn tắm hay giẻ lau gì đó.

Hắn đưa tay ra, cởi hai đầu sợi dây, gấp đôi hai bên rồi cầm trên tay, cảm thấy kết cấu và trọng lượng đúng vừa phải.

Sau khi đi qua đoạn cầu thang gỗ mục nát, Trần Hiểu Manh đi tới tầng một, xung quanh chiếc bàn gỗ thô sơ có mấy người đang ngồi vây quanh, bên trên đặt một nồi cháo.

Cô ta nhìn lướt qua từng người trên bàn, phát hiện ngoại trừ mình và Giang Thành, tất cả mọi người đều đã có mặt.

Vị trí ngồi cũng rất được xem trọng, Bùi Càn ngồi bên trái, Tưởng Trung Nghĩa và Vu Mạn ủng hộ ông ta ngồi ngay sát bên cạnh.

Chỗ của Chu Vinh vừa hay ngược lại, Lý Lộ đang cúi đầu lặng lẽ ăn, Bôn Phú cũng ở đó, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, có hơi nhợt nhạt một chút, dường như đêm qua không nghỉ ngơi được tốt.

Cô ta do dự một chút, sau đó đi tới, múc một bát cháo trước, rồi ngồi xuống chiếc bàn trống ngay bên cạnh.

Cô ta nhấp một ngụm cháo, không giống như thường ngày vẫn ăn, có vị chát, chủ yếu là ngũ cốc thô, thỉnh thoảng còn có một số hạt rất nhỏ lạo xạo, không thể nhai được.

Nhưng ngay khi cô ta cúi đầu húp cháo, đột nhiên cảm nhận thấy những ánh mắt kỳ lạ từ các vị trí khác nhau đang nhìn về phía mình.

Đây là trực giác đã có được trong những lần nguy hiểm gặp phải, cô ta ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào một người trong số bọn họ.

Là Tưởng Trung Nghĩa.

Anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng sau khi bị phát hiện, dường như lương tâm cắn rứt nên lại cúi đầu ăn cháo để che đậy.

Cùng lúc đó, những ánh mắt khác cũng đột nhiên biến mất.

Trần Hiểu Manh đang cảm thấy khó hiểu, cô ta không hề nhìn ra chút uy hiếp nào trong mắt Tưởng Trung Nghĩa, ngược lại là tràn đầy nghi hoặc, quái dị, thậm chí là... kinh ngạc.

Mới một đêm không gặp, những người này... rút cuộc làm sao vậy?

Một linh cảm không lành đang dần hình thành trong lòng, cô ta đang muốn cảm nhận được điều gì đó, nhưng chưa kịp hiểu sâu hơn thì đã nghe thấy tiếng bước chân ngắt quãng trên cầu thang gỗ.

Quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Giang Thành đang chậm rãi bước xuống cầu thang, chỉ là... động tác của hắn vô cùng kỳ quái.

Một tay vịn vào cầu thang, một tay đỡ eo của mình, bước đi luộm thuộm, thân thể thỉnh thoảng run lên, giống như đang hồi phục sau cơn bệnh nặng, hoặc là thể chất kiệt quệ vậy.

Khi càng ngày càng có nhiều người nhìn hắn, biểu cảm của Giang Thành càng trở nên tinh tế hơn.

Sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khác với vẻ nhợt nhạt của Bôn Phú, trong vẻ nhợt nhạt của hắn còn có chút ngượng ngùng.

Như sợ bị người ta nhìn thấy, Giang Thành cúi đầu, bước từng bước nhỏ, đi một mạch đến bên cạnh Trần Hiểu Manh.

Lúc này mọi người không còn che giấu sự kinh ngạc trong mắt nữa, Bùi Càn cũng vậy, ông ta nhìn Giang Thành và Trần Hiểu Manh một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt vô tình hiện lên một tia ngưỡng mộ.

Cảm giác của tuổi trẻ thật tuyệt, ở nơi như thế này mà vẫn có thể làm được chuyện đó.

Trần Hiểu Manh bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được, lúc Giang Thành gặp "ác mộng" đêm qua, những người ở ba phòng tầng dưới đã có biểu cảm như thế nào.

Bọn họ đồng loạt ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào trần nhà đang rung chuyển dữ dội trên đầu, với tiếng giường “cọt kẹt” không thể gánh được vang vọng bên tai, biểu cảm đó, giống như… phàm nhân đang ngước nhìn Chúa.

Điều khiến bọn họ ấn tượng nhất là, ngay vừa rồi, mới sáng sớm... bọn họ lại nghe thấy âm thanh "cọt kẹt" quen thuộc.

Tuy không dài bằng đêm qua, nhưng mức độ dữ dội không hề thua kém.

Khi đó Tưởng Trung Nghĩa đang đánh răng, nhất thời kích động, suýt chút nữa đã cắn đứt bàn chải đánh răng.

Cổ họng Bôn Phú không khỏi cuộn lên cuộn xuống, anh ta thừa nhận Trần Hiểu Manh trông cũng rất xinh, bản thân cũng đã từng có suy nghĩ tương tự, nhưng bảo anh ta làm chuyện đó trong ác mộng, chắc chắn là không có hứng.

Anh ta đưa mắt nhìn về phía Giang Thành, trong lòng đang nghĩ người anh em Doãn... Doãn Chí Bình này, quả nhiên là không tầm thường.

“Múc giúp anh bát cháo.” Giang Thành rụt rè nhìn Trần Hiểu Manh, biểu cảm vừa thuần khiết lại vừa đáng thương: “Có được không?”

Sau đó còn không đợi Trần Hiểu Manh kịp định thần, hắn lại nhỏ giọng nói tiếp: "Chỗ này đau, vừa rồi vất vả quá." Hắn chống eo, giả vờ thở hổn hển nói.

Sắc mặt Trần Hiểu Manh đột nhiên thay đổi, cho đến bây giờ cô ta mới nhận ra, tại sao vừa rồi mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt đó.

Hóa ra......

Ánh mắt cô ta nhìn Giang Thành tràn đầy sát ý, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng Giang Thành đã chết mấy lần rồi.

Tuy nhiên, cơn thịnh nộ của Trần Hiểu Manh chỉ kéo dài trong chốc lát, sau vài giây, cô ta đột nhiên mỉm cười, một nụ cười rất quyến rũ.

Cô đưa tay ra, từ từ chỉnh lại quần áo của Giang Thành, thuận tiện còn vuốt mớ tóc rối bù trên trán của hắn về đúng vị trí, bằng một cử chỉ rất thân mật.

“Đã bảo anh đừng thể hiện rồi.” Cô ta nhếch khóe miệng, nở nụ cười vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu, tạo cho người ta một cảm giác khác biệt giữa thuần khiết và quyến rũ, tóm lại là Bôn Phú đã nhìn đến đờ người ra.

Cô tiếp tục thì thầm: “Phương diện đó của anh không được cũng có phải ngày một ngày hai đâu, hà tất phải cưỡng ép mình như vậy?” Cô ta xấu hổ đấm vào ngực Giang Thành một cái, nheo mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Anh cũng không sợ đột tử hay sao?"

Đám người đột nhiên lộ ra biểu cảm "bỗng nhiên hiểu ra", sau đó nhìn Giang Thành bằng ánh mắt đồng cảm hoặc chán ghét.

Tay của Trần Hiểu Manh trượt xuống gò má Giang Thành, trong mắt người khác đó là sự thân mật giữa hai người yêu nhau.

Nhưng chỉ có người trong cuộc là Giang Thành mới biết, cô ta hung dữ véo tai hắn một cái từ góc độ không ai nhìn thấy, mạnh đến mức suýt chút đã đứt ra luôn.

Trần Hiểu Manh dịu dàng nhìn Giang Thành, nhưng trong mắt lại có một sự mỉa mai điên cuồng.

Không ngờ---

Giang Thành không những không khó chịu, ngược lại vẻ mặt càng đáng thương hơn, yếu ớt nói: "Còn nói nữa, không phải đều tại em à, lần nào cũng muốn thử kiểu mới!"

“Anh ngại không đồng ý, thì em lại ép anh bằng cách khác.”

Hắn trông như rất không cam tâm xắn tay áo lên, để lộ những vết bầm xanh tím trên cánh tay.

“Em nhìn chuyện tốt em đã làm đi.” Hắn khẽ nức nở, rên rỉ nói: “Dùng roi đã đành rồi, em còn muốn dùng nến đốt anh, cũng may đêm qua anh đã giấu cây nến đi trước, nếu không thì không biết em sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Trần Hiểu Manh hóa đá ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK