Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thành chợt nhận ra mặt trời đang rơi trên vai mình, hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện mặt trời đã xuống đến sườn núi.

Từ lúc lẻn vào nhà chính của nhà họ Tiền, tính đến thời điểm hiện tại, cũng không quá 2 giờ đồng hồ.

Bọn họ lẻn vào nhà chính vào buổi trưa khi nắng gay gắt nhất, nhanh như vậy mặt trời đã sắp lặn rồi?

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Trần Hiểu Manh liếc nhìn hoàng hôn trên lưng núi và giải thích: “Nhiệm vụ càng gần đến hồi kết, những dị thường trong thế giới của chúng ta sẽ càng rõ ràng.”

Giang Thành gật gật đầu, hai nhiệm vụ đầu tiên hắn trải qua cũng vậy.

Ngày càng ngắn lại cho đến khi cuối cùng cả thế giới chìm vào màn đêm vĩnh cửu.

Thời gian còn lại cho họ... sắp hết rồi.

"Còn nhớ suy đoán trước đây của chúng ta không?" Trần Hiểu Manh nói rất nhanh: "Sở dĩ quỷ sau khi giết người lại để thi thể ở gần thị trấn An Bình, chính là vì có người nào đó mà cô ta thực sự muốn giết đang ẩn náu ở trên thị trấn."

"Muốn kết thúc nhiệm vụ, nhất định phải tìm được người này."

"Người nhà họ Tiền." Giang Thành nói.

Trần Hiểu Manh gật đầu: "Hẳn là vậy, theo trưởng thôn nói, lão trưởng thôn Tiền có ba người con trai, hơn nữa đều đã chết trong tay quỷ, nhưng trong bức ảnh, không phải ba con trai, mà là bốn người! Tôi nghĩ người cuối cùng đang trốn ở trong thị trấn An Bình!"

"Chỉ cần tìm được ra anh ta, đưa ra khỏi thị trấn An Bình, tôi nghĩ nhiệm vụ lần này cũng sẽ kết thúc."

Nghe vậy Giang Thanh cau mày.

Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Trần Hiểu Manh quỷ dị nói: "Không phải là anh không muốn làm như vậy đấy chứ?"

Trong ấn tượng của Trần Hiểu Manh, bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách vô cảm không có lòng trắc ẩn cơ bản nhất chứ đừng nói đến đối với người lạ, thậm chí cả người thân...

"Không phải." Giang Thành lắc đầu: "Tôi đang nghĩ người mà quỷ đang tìm có thể không phải là một người đàn ông, mà là một phụ nữ."

"Anh nói cái gì?!"

Sau đó, Giang Thành kể cho Trần Hiểu Manh những gì mình nhìn thấy ở lữ quán An Bình, khiến cho cô ta tâm tình đều không tốt: "Anh nói rằng cuối tầng ba lữ quán An Bình có một mật thất, trong đó có một người phụ nữ hủy dung trốn ở đó?”

"Đúng vậy."

“Đó cũng là lý do vì sao anh và Chu Vinh ở trên tầng lâu như vậy.”

“Không sai.” Giang Thành tức giận nói: “Lúc đó tôi muốn nói cho mọi người biết rồi, nhưng Chu Vinh sống chết không chịu đồng ý, anh ta đe dọa nếu dám tiết lộ chuyện này, anh ta sẽ cho tôi biết tay, sau đó còn cười hả hê nói cho lũ ngốc các người một vố gì đó."

Trần Hiểu Manh: "..."

Giang Thành đợi một lát mới hỏi: “Sao cô không cảm ơn tôi?”

Trần Hiểu Manh trợn mắt nhìn hắn: “Sở dĩ hiện tại anh tiết lộ chuyện này với tôi, chẳng qua là bởi vì lữ quán An Bình là địa điểm manh mối quan trọng, trong đó nhất định ẩn chứa nguy hiểm. Anh nói cho tôi biết, là muốn dẫn dụ tôi đến đó, chia sẻ rủi ro thôi, nói cho cùng thì vẫn là tôi giúp anh, muốn cảm ơn thì cũng là anh cảm ơn tôi.”

"Chì!" Giang Thành bất mãn nói: "Tôi thấy vẫn nên đưa cô lại chỗ con quỷ còn tốt hơn, người đâu mà không biết cảm ơn!"

“Bớt nói nhảm đi.” Trần Hiểu Manh vắt chân lên ngồi đó, mặc trang phục nhẹ nhàng quen thuộc, nhưng nhìn lại trông rất ra dáng ngự tỷ: “Tiếp theo anh muốn làm thế nào?”

Lời còn chưa dứt, Giang Thành đột nhiên đứng dậy, dường như chợt nghĩ tới điều gì, khiến Trần Hiểu Manh giật mình, còn tưởng rằng quỷ đuổi tới.

“Tôi còn có một cuộc hẹn.” Giang Thành nói: “Suýt nữa thì quên mất.”

"Cuộc hẹn?"

“Ừm.” Giang Thành cầm hai bức ảnh, nhét vào túi rồi chạy ra ngoài: “Tôi đi trước, cô muốn làm gì thì làm.” Một lát sau, giọng nói méo mó của Giang Thành truyền đến từ ngoài cửa.

Trần Hiểu Manh nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, hai bức ảnh kia chính là manh mối quan trọng.

Sự kéo dài của mặt trời lặn lâu hơn Giang Thành nghĩ, hắn chạy dọc theo con đường lát đá xanh trước cửa đến một khoảng sân đơn giản. Ở đây, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây, nhìn xung quanh.

“Hồng Hồng.” Giang Thành chào hỏi: “Chú tới rồi.”

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Giang Thành, cô bé Hồng Hồng lại không nhiệt tình như hắn tưởng tượng mà đứng đó chờ hắn bước tới, biểu cảm cũng vô cùng kỳ quái.

Lúc này Trần Hiểu Manh cũng đuổi theo đến, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hồng Hồng, liền thầm mắng Giang Thành không biết xấu hổ.

Hồng Hồng dùng hai bàn tay đỏ bừng lạnh lẽo nắm lấy vạt áo khoác bông, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Lần sau mọi người đừng đến tìm cháu nữa, mẫu thân nói, cháu còn nhỏ, nam nữ… nam nữ…”

Nói xong, Hồng Hồng tựa hồ quên lời, lo lắng kéo bím tóc trên đầu, gấp gáp quay tròn.

"Nam nữ thụ thụ bất thân." Trần Hiểu Manh cười cười đi tới, so với Giang Thành, dung mạo của cô không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều.

Cô ta lấy ra một loại trái cây không biết lấy ở đâu ra, trêu chọc Hồng Hồng: “Chị không phải đàn ông, giữa chúng ta cũng không cần phải sợ nam nữ thụ thụ bất thân, phải không?”

Hồng Hồng nhìn chằm chằm trái cây trong tay Trần Hiểu Manh, ánh mắt nhìn trái cây đó lên, xuống, trái, phải, nhưng lại không đưa tay ra.

Cho đến khi......

"Cót két--"

Cửa viện bị đẩy ra, Giang Thành và Trần Hiểu Manh đồng thời nhìn đến, một người đàn ông trông cũng đáng tin cậy từ trong đó đi ra.

Khoảng trên dưới 35 tuổi, áo lao động màu lam, quần màu xanh quân đội, cả người trông rất khỏe khoắn.

Anh ta vẫy vẫy tay với Hồng Hồng trước, Hồng Hồng không nỡ nhìn lại trái cây lần cuối rồi chạy trở lại viện, đứng cách chỗ người đàn ông không xa cũng không gần.

Sau đó người nọ ngẩng đầu cười với Trần Hiểu Manh và Giang Thành: "Là các cao nhân được trưởng thôn mời đến phải không, cảm ơn mọi người đã không quản ngại vất vả tới đây giúp đỡ chúng tôi."

Trần Hiểu Manh nhìn anh ta hỏi: "Anh là...?"

Người đàn ông xắn tay áo ống quần, bước đến ruộng rau trước viện, khéo léo dùng dụng cụ dọn sạch cỏ dại trong ruộng rau rồi trả lời: “Tôi là chú của Hồng Hồng, hôm nay đến đây để trông coi ruộng vườn, mẫu thân của Hồng Hồng một mình chăm con vất vả quá, nên mới đổ bệnh rồi, tôi đến đây giúp được cái gì thì giúp.”

"Vất vả cho anh rồi." Trần Hiểu Manh gật đầu hỏi thăm.

“Không vất vả, không vất vả.” Người đàn ông đáp: “Mẫu thân của Hồng Hồng mới vất vả, thời gian trước tôi cũng chưa có thời gian đến đây.”

Giang Thành nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Nghe nói bà ngoại của Hồng Hồng bị bệnh, hiện tại thế nào rồi?”

“Hàizz..” Người đàn ông nghe vậy có vẻ buồn bã, tâm trạng u ám, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Bà ngoại của Hồng Hồng vẫn là bệnh cũ, mỗi năm vào thời điểm này đều phải chịu hành hạ, năm nay đặc biệt nghiêm trọng, đã không thể nói được, không thể ra khỏi giường rồi.”

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Giang Thành nói rồi định bước vào trong: "Cũng may là tôi biết một chút về y học, để tôi đi xem có thể..."

Người đàn ông lập tức lao tới cổng viện, chặn Giang Thành lại: “Ý tốt của các cao nhân gia đình chúng tôi xin ghi nhận, nhưng bệnh tình của bà ngoại Hồng Hồng rất phức tạp, trong thôn đã đưa vào thị trấn rồi, điều kiện ở đó tốt hơn một chút, bác sĩ cũng tốt hơn nhiều thầy lang trong thôn.”

“Vậy mẫu thân của Hồng Hồng chắc là có nhà.” Giang Thành vô cùng lo lắng nói: “Tôi là bác sĩ ở thành phố lớn, hẳn có thể giúp được chị ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK