"Hửm?" Trần Nhiên nhướn nhướn mày. Không có hứng thú dây dưa với Trần Nhiên, Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn nói: "Chúng tôi là chị em ruột, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu ấy gặp nguy hiểm... tôi có thể cảm nhận được." Trần Nhiên nghĩ ngợi một chút, sau đó nhìn vào sâu trong rừng, một lúc sau, anh ta quay lại cười nhẹ: "Cho nên cô Tô muốn... nuốt lời?" Hai chữ này vừa nói ra, cơ thể đang run rẩy của Tô Tiểu Tiểu lập tức ngừng bặt, cô ta có thể cảm nhận được rõ sự... ớn lạnh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.