Bước chân của Trần Hiểu Manh dần dần chậm lại, nhưng vẫn luôn giữ trong phạm vi ánh sáng, cô ta cũng nhận ra sự kỳ quái, đồng thời nghi hoặc liệu đây có phải là một cái bẫy do quỷ giăng ra hay không.
Nín thở, tòa nhà khổng lồ đang ở gần trong gang tấc, tất cả khung cảnh trước mắt chỉ có một đường nét tối tăm, như thể chúng có thể tự di chuyển bất cứ lúc nào.
Khi mấy người đến gần hơn, đột nhiên, Chu Vinh nghe thấy một loạt âm thanh kỳ lạ.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt..."
Giống như âm thanh của vải cọ xát vào cành cây hoặc vào đá.
Anh ta nhìn theo hướng âm thanh, vài giây sau, đôi mắt đang nheo lại đột nhiên mở to.
Dưới góc tường, có một khuôn mặt nhăn nheo đang bị co chặt lại nhất có thể!
Giang Thành và Trần Hiểu Manh đồng thời cũng nhận ra bất thường.
Bùi Càn lúc này không còn vẻ mặt khó thâm sâu khó lường như trước nữa, hai mắt đầy tia máu, hai tay ôm chặt miệng, trốn vào góc, run rẩy.
Nhưng may thay, theo như hiện tại có thể thấy, ngoài việc bị bẩn ra, thì không phát hiện có vết thương nào.
Nói cách khác, toát ra mùi máu tanh là một người khác.
Ánh mắt của Bùi Càn dán chặt vào một chỗ, Giang Thành di chuyển ngọn đèn dầu chiếu về hướng Bùi Càn đang nhìn, đó là vị trí bệ cửa sổ.
Trước bệ cửa sổ có một cái cây nhỏ, cây nhỏ bị gãy ở đoạn giữa, phần lộ ra sắc nhọn một cách bất thường.
Mà lúc này, có một thi thể đang bị treo ngược trên cây, vết gãy sắc nhọn xuyên qua từ miệng, đâm ra ngoài từ thân dưới, phần bụng bị rạch phanh ra, nội tạng trộn lẫn máu tươi chảy theo xuống, cảnh tượng vô cùng bi thảm.
Là Tưởng Trung Nghĩa...
Trong bàn tay đang thõng xuống của anh ta vẫn đang nắm chặt một cây thánh giá bằng gỗ thô ráp, giờ đây đã nhuốm đỏ máu.
Thỉnh thoảng còn có máu tươi nhỏ giọt xuống dọc theo cây thánh giá.
Chu Vinh không khỏi ngây người.
Khung cảnh trước mắt tràn ngập màu sắc tôn giáo, nếu không phải trong ác mộng, anh ta thậm chí đã nghĩ rằng mình đang trở về thời trung cổ đen tối của châu Âu.
Bởi vì góc độ nên bọn họ không thể nhìn thấy đôi mắt của Tưởng Trung Nghĩa.
Chu Vinh chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện cửa sổ trên tầng hai của tòa nhà đã bị đập vỡ, chỉ còn sót lại một số kết cấu bằng gỗ.
Có vẻ giống như Tưởng Trung Nghĩa đã tự mình nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai, sau đó xui xẻo, không nghiêng không lệch đâm thẳng vào cái cây này.
Nhưng đây là ác mộng, Tưởng Trung Nghĩa cũng không phải kẻ ngốc.
Sau đó, Bùi Càn dần dần bình tĩnh, giải thích chuyện đã xảy ra với mọi người.
Khoảng nửa tiếng trước, người được trưởng thôn phái đi giao đồ ăn đã tới, chính là cái tên nam da đen lúc trước, người này không nói nhiều, bỏ đồ đạc xuống rồi rời đi, nhưng Bùi Càn lại phát hiện ra bất thường.
Lúc đó trời đã gần tối rồi, sau khi người đàn ông giao đồ ăn tới, có lẽ sẽ khó quay về kịp trước khi trời tối.
Mà trong khi nỗi sợ hãi đối với đêm tối của thôn dân đã đạt đến mức không thể tin được.
Bùi Càn không nói toạc ra, mà để Lý Lộ ở lại, sau đó lấy cớ ra ngoài đi dạo, dẫn theo cả Tưởng Trung Nghĩa đi cùng, hai người đi theo người đàn ông đó, muốn xem rút cuộc là chuyện gì.
Kết quả đúng như dự đoán, nam da đen sau khi ra ngoài cửa, đi một vòng rồi quay trở lại viện qua một khoảng trống hàng rào rất kín đáo.
Sau đó đi thẳng đến tòa nhà bỏ hoang, rồi lẻn vào tòa nhà dọc theo cửa sổ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Càn đề nghị trở về trước đã, sau đó đợi mọi người tập hợp lại mới đưa ra kế hoạch lâu dài.
Nhưng lúc đó Tưởng Trung Nghĩa lại nóng nảy, khẳng định đây là thời điểm tốt để tìm ra manh mối, cơ hội chỉ đến một lần thôi.
Bùi Càn không lay chuyển được anh ta, chỉ có thể thương lượng để Tưởng Trung Nghĩa vào trong kiểm tra, còn ông ta thì thì ở bên ngoài tiếp ứng.
Đồng thời cũng cảnh báo Tưởng Trung Nghĩa, nếu tình hình không ổn, hãy sơ tán nhanh chóng, an toàn là trên hết.
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện lên vẻ hối hận.
Đám người đều biết là ông ta đang nói xạo.
Tưởng Trung Nghĩa nhát gan đến như vậy, có cho anh ta mười lá gan cũng không dám tự mình đi vào, trước khi tiến vào chắc chắn là đã bị lão già Bùi Càn này lừa gạt và hù dọa nên mới đi vào.
Thi thể chắc chắn là không có cách nào xử lý rồi, muốn mang đi, có lẽ phải cưa cả một đoạn cây mang cả đi mới được.
Sau khi quan sát, mấy người quyết định rời đi.
Tòa nhà cô độc này chắc chắn có vấn đề.
Sau khi trở về phòng, Lý Lộ nghe tin Tưởng Trung Nghĩa đã chết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ buồn bã.
Mà đặc sắc là sau khi được biết nam da đen có vấn đề, thần sắc Lý Lộ dừng lại một chút, sau đó như chợt nhận ra điều gì đó, lao ra cửa, ọe một tiếng nôn ra ngoài.
Số ít người còn lại không hề ngạc nhiên.
Rốt cuộc... chỉ có Lý Lộ ăn đồ ăn do "người đàn ông" mang đến.
Hơn nữa còn là canh thịt.
Giang Thành chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích.
Vu Mạn dựa vào cửa, những chuyện liên tiếp xảy ra khiến vẻ mặt cô ta không còn bình tĩnh như trước, chỉ mới một ngày một đêm vào thôn, bọn họ đã mất đi hai người đồng đội.
Lúc trước cô ta đã đi sang một gian phòng khác chuyển một ít than củi về.
Đêm nay mọi người quyết định tập trung lại với nhau.
Còn lại ba nam ba nữ, nên phòng cũng rất dễ phân bổ.
Giang Thành rất miễn cưỡng lấy từ trong ngực ra mấy cái màn thầu, nhìn thẳng Vu Mạn và Lý Lộ.
Vốn dĩ hắn định chia mỗi người một nửa cái, nhưng còn chưa kịp dùng tay bẻ ra, đã bị Trần Hiểu Manh giật mất.
Vì vậy, thay đổi thành mỗi người một cái.
Vì chuyện này mà Giang Thành đã rên rỉ mất một hồi lâu.
"Tòa nhà đó nhất định có vấn đề." Lý Lộ sắc mặt tái nhợt nói, sau khi nôn mửa xong, trông cô ta yếu ớt, như thể sắp ngất đi vậy.
Bùi Càn ngồi khoanh chân trên giường, lắc đầu nói: "Tôi sợ không chỉ có mỗi tòa nhà có vấn đề."
Ông ta ngẩng đầu lên, trầm giọng nói tiếp: "Mọi người đã nghĩ tới chưa, với vị trí của khu viện này và mức độ quý phái của nó, thì người như thế nào mới có thể sống ở đây?"
“Trong thôn có một đại gia tộc.” Trần Hiểu Manh bẻ một khúc củi ném vào bếp, ngẩng đầu nhìn: “Ví dụ như gia đình của trưởng thôn Tiền.”
Những người còn sống sót hiện tại đều là người thông minh, một chút là có thể nhìn thấu.
Hơn nữa sau khi Tưởng Trung Nghĩa xảy ra chuyện, thì đã có người nghi ngờ về lai lịch của khu viện này.
Bùi Càn chẳng qua là nói rõ hẳn ra mà thôi.
“Nếu như đây thực sự là đại viện của nhà họ Tiền, vậy thì cũng có thể hiểu được việc Triệu Hương Muội tại sao lại giết người ở đây.” Lý Lộ lên tiếng: “Rất có khả năng cô ta đã coi chúng ta là người nhà họ Tiền.”
Chuyện xảy ra tiếp theo có chút vi diệu rồi, trưởng thôn lại không hề nói cho bọn họ biết đây là đại viện của nhà họ Tiền, cũng không nhắc nhở bọn họ sống ở đây sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như suy đoán được xác nhận, thì thái độ của trưởng thôn cũng rất có vấn đề.
Suy cho cùng, theo lời kể của chủ lữ quán ở thị trấn An Bình, “các cao nhân” đã từng đến thị trấn An Bình cuối cùng đều biến mất mà không rõ lý do.
Mà những người này, cũng đều từng sống ở đây trước đó.
Giống như bọn họ bây giờ vậy.
Kết thúc cuộc thảo luận ngắn gọn, mọi người đều rút ra được ba nghi vấn.
Thứ nhất: Chủ nhân trước đây của khu đại viện này rốt cuộc là ai?
Thứ hai: Thân phận thật sự của Triệu Hương Muội.
Thứ ba: Tại sao quỷ sau khi giết người ở trong thôn xong, lại treo xác ở gần thị trấn An Bình?
Bọn họ đã hỏi trưởng thôn về câu hỏi thứ hai và thứ ba, nhưng đều không nhận được câu trả lời có giá trị nào, còn câu hỏi thứ nhất thì trưởng thôn không thể nào không biết rõ.
Ngày mai bọn họ chuẩn bị sẽ đi hỏi trưởng thôn cho rõ ràng.
Thực ra vẫn còn có một chuyện nữa mà mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói, trong tòa nhà khổng lồ cách đại viện không xa... rất có thể ẩn chứa manh mối.