Tiền Đăng Hải lạch bạch bước vào, mang theo khí thế của kẻ đã làm quan to nhiều năm, khiến các y tá, bác sĩ và cả bệnh nhân trong bệnh viện đều phải sợ hãi tránh né.
Khí thế đáng sợ quá!
Tôn Thiên Trung thấy Tiền Đăng Hải đến thì tiến lên đón với vẻ mặt kích động, kêu lên: “Hội trưởng Tiền, hội trưởng Tiền, cuối cùng anh cũng đến rồi! Anh phải cứu bọn em, cứu nhà họ Tôn đấy!”
Tiền Đăng Hải nhìn Tôn Thiên Trung một cái, gật đầu đồng ý luôn, nói: “Tiểu Tôn à, cậu cứ yên tâm! Cậu là người của hiệp hội y tế của tôi, cho dù cậu phạm lỗi, thì cũng phải do hiệp hội y tế kỷ luật cậu, đâu đến lượt người ngoài khua chân múa tay, vượt quá bổn phận!”
VietWriter
Tiền Đăng Hải nói xong, quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiên Thái và Tiêu Chính Văn, theo lẽ đương nhiên phớt lờ Tiêu Chính Văn, bởi vì anh quả thực quá bình thường.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Thái, nói: “Trịnh Thiên Thái, là anh ra tay với nhà họ Tôn đúng không? Tuy anh là Thiên Gia Tu Hà, nhưng hiệp hội y tế của tôi cũng không phải để anh có thể tùy ý giẫm đạp! Tôn Thiên Trung là quản lý của hiệp hội y tế, nhà họ Tôn còn là đơn vị hội đồng nữa, anh muốn ra tay với cậu ta thì ít nhất cũng phải hỏi tôi chứ?”
Tiền Đăng Hải nói xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người Tu Hà đều sợ Trịnh Thiên Thái, nhưng Tiền Đăng Hải thì không!
Thứ nhất, Tiền Đăng Hải và Trịnh Thiên Thái không có xung đột lợi ích trực tiếp, thứ hai, Tiền Đăng Hải là hội trưởng của hiệp hội y tế, Trịnh Thiên Thái không dám làm gì ông ta cả.
Sắc mặt Trịnh Thiên Thái khó coi, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, thấy Tiêu Chính Văn không có ý định mở miệng, ông ta biết ngài Tiêu đang muốn xem mình sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Sắc mặt Trịnh Thiên Thái tối sầm lại, bước lên, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Tiền! Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này! Nếu không, cái chức hội trưởng của anh có lẽ không giữ được đâu!”
Bá đạo!
Cứng rắn!
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiền Đăng Hải nghe thấy vậy thì nhíu mày, sắc mặt u ám, cười khẩy, nói: “Trịnh Thiên Thái, anh nhất quyết muốn đối đầu với hiệp hội y tế của tôi chứ gì? Anh đừng quên, anh cũng chỉ đi lên từ một tên côn đồ, tay chân cũng không sạch sẽ gì. Nếu đắc tội tôi, tôi có thể khiến anh ngã khỏi vị trí hiện giờ đấy!”
Câu nói này khiến Trịnh Thiên Thái thót cả tim.
Tiền Đăng Hải quả đúng có thực lực này.
Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân nhìn thấy Trịnh Thiên Thái biến sắc mặt, lập tức cười khẩy, nói: “Thiên Gia, tôi khuyên anh tự lượng sức mình, đừng vì con chó hoang của nhà họ Tiêu mà hại chính mình!”
Tôn Nhân cũng cười đầy mỉa mai, nói: “Tiêu Chính Văn! Chẳng phải vừa rồi mày vênh váo lắm sao? Khiến nhà họ Tôn của tao phá sản trong mười phút cơ mà! Bây giờ thì sao? Hội trưởng Tiền đang ở đây này, mày vênh váo tiếp xem nào!”
Tiền Đăng Hải nghe thế mới dời mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn, khó hiểu nói: “Tôn Thiên Trung, nhà họ Tôn phá sản là do thằng nhãi này sao? Đây là ai vậy?”
Tiền Đăng Hải không quen biết Tiêu Chính Văn, dù gì ông ta cũng từ tỉnh khác đến.
Tôn Nhân vội vàng xun xoe trả lời: “Hội trưởng Tiền, hắn chính là con chó hoang của nhà họ Tiêu, cũng không biết quen được mấy người ở đâu mà huy động được chút quan hệ”.
“Nhà họ Tiêu? Ha ha, hóa ra là thế, chính là nhà họ Tiêu đã sụp đổ vào năm năm trước hả?”, Tiền Đăng Hải cũng có nghe nói về chuyện của nhà họ Tiêu, vậy nên lúc này cũng chẳng thèm quan tâm đến Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn thở dài, đứng ra, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Tiền đúng không?”
Tiền Đăng Hải ưỡn bụng, đôi mắt cao ngạo híp lại, hỏi: “Nhãi con, cậu muốn nói gì?”
Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn đồng hồ, nói: “Ông còn ba phút để làm hội trưởng của hiệp hội y tế Tu Hà”.
“Ha ha ha!”, Tôn Nhân cười lớn, nói: “Tiêu Chính Văn, mày điên rồi chắc? Ý mày là sau ba phút nữa, mày có thể bãi miễn chức vụ của hội trưởng Tiền sao? Nực cười! Hội trưởng Tiền được cấp trên trực tiếp điều đến đây đấy! Trừ khi chủ tịch thành phố Tu Hà đích thân đến bãi miễn chức vụ của ông ấy!”
Đột nhiên!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau mọi người.
“Đúng rồi đấy! Bây giờ tôi sẽ bãi miễn chức vụ hội trưởng của Tiền Đăng Hải!”
Giọng nói lạnh lùng, mang theo cảm giác chèn ép không thể chống lại.
Tiền Đăng Hải lập tức nổi giận, quay lại gầm lên giận dữ: “Ai nói đấy? Đúng là hoang đường!”
Nhưng khi quay lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên bước từ cửa trước vào, cả người ông ta ngây ra tại chỗ, mặt xanh như tàu lá!
Tất cả mọi người cũng nhìn theo tiếng nói, khi nhìn thấy người đàn ông bước vào, ai nấy đều sững sờ.
Tô Khởi Minh mặc vest đen, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế trên người hơn xa Tiền Đăng Hải, khiến người ta nhìn một cái đã phải rùng mình.
Đây mới là khí thế của người làm quan to đã lâu.
Khiến người ta cảm thấy nể sợ và kính trọng từ tận đáy lòng!
“Chủ… chủ tịch Tô? Sao anh lại đến đây?”, Tiền Đăng Hải lập tức tiến lên đón, nở nụ cười nịnh hót.
Nhưng Tô Khởi Minh lại phớt lờ Tiền Đăng Hải, lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời trợn mắt lườm bố con nhà họ Tôn, sau đó ông ta bước nhanh tới trước mặt Tiêu Chính Văn, hơi cúi người, nói: “Anh Tiêu, tôi đến chậm trễ, anh không sao chứ?”
Ầm!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt há hốc miệng!
Chuyện gì thế này?
Chủ tịch thành phố Tu Hà mà phải đối xử với tên Tiêu Chính Văn này cung kính như thế sao?
Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm mà!
Sắc mặt Tiền Đăng Hải lập tức trở nên u ám, thót cả tim lại, dự cảm không lành ập đến!
Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân thì lại càng thảm hơn, lúc này đã túa mồ hôi lạnh, run như cầy sấy, nhìn Tô Khởi Minh và Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không dám tin.
Đáng sợ!
Kinh khủng!
Rốt cuộc tên Tiêu Chính Văn này có thân phận gì? Sao có thể khiến chủ tịch thành phố Tu Hà cúi đầu khom lưng với hắn như vậy? Đúng là tin giật gân mà!
Đây có còn là con chó hoang của nhà họ Tiêu trong lời đồn không vậy?
Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân cũng quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Tô Khởi Minh lạnh lùng nói: “Hừ! Tiền Đăng Hải, anh xin nhầm người rồi!”
Tiền Đăng Hải lập tức hiểu ra, quay sang phía Tiêu Chính Văn dập đầu bồm bộp xin tha: “Cậu Tiêu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn, mạo phạm đến cậu! Xin cậu tha mạng cho tôi với! Chỉ cần cậu tha cho tôi lần này, sau này Tiền Đăng Hải tôi sẽ nghe theo cậu hết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tiền Đăng Hải, ông chết cũng không đáng tiếc! Dẫn đi!”
Lập tức có mấy nhân viên chấp pháp xông lên còng đám người Tiền Đăng Hải lại.
Tiền Đăng Hải thấy cầu xin cũng không ích gì, bỗng dưng nổi điên, ông ta đứng dậy, vẻ mặt hung ác, giận dữ gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Tô Khởi Minh! Các người đừng được voi đòi tiên! Tôi là người của nhà họ Đào ở Sở Châu tỉnh Tây Xuyên đấy! Tôi được điều thẳng đến đây đấy! Gia chủ nhà họ Đào chính là đệ tử của thần y Hoa Quốc – Tôn Tư Niên đấy! Các người đối xử với tôi như vậy, không sợ đắc tội với nhà họ Đào, đắc tội với thần y Tôn sao?”