Âm thanh vang lên như sấm rền, chấn động đến mức khiến cả sảnh lớn xôn xao!
Tưởng Thái Xung sợ hãi lùi về sau nửa bước, hơi bối rối nhìn Trịnh Thiên Thái: “Thiên Gia, tôi không dám, không dám…”
Tưởng Thái Xung có mười nghìn câu hỏi trong lòng, đồng thời trong lòng ông ta cũng loạn cả lên, vì sao? Vì sao tên vô dụng Tiêu Chính Văn lại quen Trịnh Thiên Thái? Hơn nữa, Trịnh Thiên Thái sao lại khom lưng khuỵu gối trước mặt Tiêu Chính Văn được chứ?
VietWriter
Không hợp tình hợp lý!
Hừ!
Tưởng Thái Xung khịt mũi, cũng không nói gì nữa mà đứng sang một bên.
Bầu không khí im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng!
Đó là Thiên Gia của Tu Hà, ông ta chỉ cần động ngón tay cũng có thể khiến người mất mạng.
Lúc này, ai dám mở miệng nói chuyện thì xem như xui xẻo, vậy không phải là tự tìm đường chết sao?
Tiêu Chính Văn sải chân bước tới trước mặt Tưởng Thái Xung và nhìn vào khuôn mặt mất bình tĩnh của ông ta: “Hai điều kiện đó của tôi, ông suy nghĩ thế nào rồi?”
Tưởng Thái Xung nghe xong thì tỏ vẻ kính sợ nhưng trong mắt lại loé lên sự lạnh lùng, nhướng mày nói: “Tiêu Chính Văn, nhà họ Tưởng không thể đồng ý với hai điều kiện đó của cậu được! Là cậu đồng ý mua biệt thự Đế Vương, ở đây còn có hợp đồng, giá cả rõ ràng, cậu có đến làm loạn ở cục quản lý nhà ở cũng vô dụng! Ngoài ra, những vật phẩm thường ngày mà nhà họ Tưởng sản xuất đã bán với giá đó trong nhiều năm rồi! Hoàn toàn không thể vì hai câu nói của cậu mà thay đổi được!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Nói xong câu đó, ông ta còn nhìn Trịnh Thiên Thái đang đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, cắn răng nói: “Hôm nay, dù cho Thiên Gia ở đây đi chăng nữa thì tôi vẫn nói câu đó, tôi không đồng ý!”
Trịnh Thiên Thái nghe xong, tức giận, tiến lên và đá mạnh vào người Tưởng Thái Xung, gào lên: “Tưởng Thái Xung, ông muốn chết hả?”
Tưởng Thái Xung ngã nhào xuống đất, được Tưởng Hoành dìu dậy, hung ác nhìn Trịnh Thiên Thái, nói: “Thiên Gia, tôi kính trọng ông là Long Đầu của Tu Hà, nhưng đây là chuyện của nhà họ Tưởng, ở đây cũng là địa bàn của nhà họ Tưởng! Ông muốn nhúng tay vào thì đừng trách tôi trở mặt!”
Dứt lời, khoảng năm sáu mươi tên đàn em nhanh chóng bao vây người của Trịnh Thiên Thái!
Hôm nay Trịnh Thiên Thái không dẫn theo nhiều đàn em, chỉ có mười mấy người, vốn tưởng có thể trấn giữ tình cảnh, ai ngờ tên Tưởng Thái Xung này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
“Tưởng Thái Xung! Ông dám ra tay sao?”, Trịnh Thiên Thái gào lên.
Tưởng Thái Xung lạnh lùng hừ một tiếng, phủi dấu chân ở bụng, lạnh lùng nói: “Thiên Gia, tôi khuyên ông không nên nhúng tay vào chuyện này, tuy tôi không biết mối quan hệ của ông với Tiêu Chính Văn là như nào, nhưng hôm nay, cậu ta không chết thì cũng phải tàn phế!”
Trịnh Thiên Thái phẫn nộ, còn định nói gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn lại thản nhiên lắc đầu, ý bảo ông ta lui ra.
Sau đó, anh tiến lên trước nhìn Tưởng Thái Xung: “Ông tưởng mình có sự nâng đỡ của cục trưởng Tào ở cục quản lý giá cả thị trường và trưởng phòng Hàn ở đơn vị quản lý giám sát nên mới không kiêng nể gì như giờ sao. Vậy được, trong năm phút, ông sẽ được gặp hai người này”.
Năm phút?
Tưởng Thái Xung run rẩy, nét mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn rồi sau đó cười nhạo: “Tiêu Chính Văn, phải nói là cậu kiêu ngạo quá rồi đấy! Cậu tưởng cậu là ai? Cậu nói năm phút thì có thể khiến hai người đó tới đây à? Nực cười! Cục trưởng Tào và trưởng phòng Hàn đều là nhân vật quan trọng của Tu Hà! Một người quản lý giá cả thị trường, một người quản lý đơn vị quản lý giám sát, cả hai đều là nhân vật có tiếng nói! Có biết bao nhiêu người ở Tu Hà dựa vào bọn họ để kiếm cơm không? Tên vô dụng như câu dám nói khoác mà không biết ngượng ư?”
Hết sức ngạo mạn!
Tưởng Hoành cũng căm phẫn chửi bới: “Tiêu Chính Văn! Anh kiêu ngạo quá rồi đấy! Ngược lại, tôi muốn xem thử, hôm nay cục trưởng Tào và trưởng phòng Hàn tới hay không tới!”
Tiêu Chính Văn không lên tiếng, thản nhiên nhìn đồng hồ: “Còn bốn phút nữa”.
Mà đúng lúc này, bên ngoài văn phòng kinh doanh của biệt thự Thương Hải Số Một, hai chiếc xe chuyên dụng Audi A6 của thành viên quan trọng dừng ngay ở cổng!
Sau đó, hai người đàn ông trung niên đang luống cuống trên xe vội vàng chạy xuống, một người hói đầu còn một người thì đeo mắt kính, họ đều mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.
Nếu người bên cạnh họ nhìn thấy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên!
Hai người này không phải ai khác, mà là cục trưởng Tào – Tào Kha Tân của cục quản lý giá cả thị trường và trưởng phòng Hàn – Hàn Diệu Quốc của đơn vị quản lý giám sát!
Hai người này là nhân vật được biết bao nhiêu đại gia ở Tu Hà theo sau nịnh bợ!
Rất nhiều việc đều cần phải thông qua hai người này!
Lúc này, hai người họ trố mắt nhìn nhau, liền biết có chuyện chẳng lành!
Ngay sau đó, hai người đàn ông và thư ký của họ chạy nhanh tới văn phòng kinh doanh, lúc bọn họ thấy tình hình ở đó đều sởn cả tóc gáy, vô cùng hoảng hốt!
“Dừng tay! Tất cả mau dừng tay!”
Tào Kha Tân xông tới, lớn giọng hét lên.
Tưởng Thái Xung nghe xong, nhăn mặt quay đầu nhìn, khi ông ta nhìn thấy Tào Kha Tân và Kha Diệu Quốc thì như bị sét đánh, run lẩy bẩy, vội vàng cười xuề xoà nói: “Cục trưởng Tào, trưởng phòng Hàn, sao hai người lại tới đây vậy?”
Vừa nghe nói hai người đó là cục trưởng Tào và trưởng phòng Hàn, tất cả mọi người tại nơi đó chợt sững sờ!
Mới có ba phút mà hai người này đã tới rồi?
Đột nhiên, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tưởng Thái Xung cũng phản ứng lại, ngay lập tức quay đầu nhìn anh, vô cùng hoảng sợ!
Lúc này, vẻ mặt Tưởng Thái Xung rất khó coi, nhưng ông ta tin rằng Tào Kha Tân và Hàn Diệu Quốc sẽ không bán đứng ông ta!
Bọn họ với mình đều là châu chấu trên cùng một sợi dây!
Thế nhưng khi Tưởng Thái Xung chưa kịp phản ứng thì Tào Kha Tân đã lấy ra mấy bản tài liệu, đưa cho Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi đã dựa theo yêu cầu của cậu, soạn ra mấy bản tài liệu yêu cầu nhà họ Tưởng giảm giá, đồng thời còn có văn bản thông báo yêu cầu nhà họ Tưởng đền bù tổn thất ba tỷ cho cậu!”
Bên kia, Hàn Diệu Quốc cũng vội lấy tài liệu ra, nói: “Cậu Tiêu, tôi đã cử người đi quản lý giám sát rồi, đồng thời cử nhân viên chuyên án tiến hành kiểm tra nhà họ Tưởng một cách triệt để, chỉ cần có hành vi trái pháp luật thì sẽ lập tức xét xử!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, anh lạnh lùng liếc Tưởng Thái Xung, lúc này mặt mũi ông ta đã tái mét, cười hỏi: “Tưởng Thái Xung, ông thấy sao?”