Ầm!
Năm triệu?
Phương Báo sợ đến mức suýt ngất đi!
Một cái tay trái mà đáng giá tận năm triệu!
Khác gì ăn cướp chứ?
Nhưng Phương Báo không thể không đồng ý, vì tay phải hắn đã chẳng còn.
VietWriter
“Được! Được được được, nghe đại ca hết, năm triệu thì năm triệu…”, Phương Báo cắn răng đồng ý, sau đó nói: “Đại ca, em bị choáng đầu, xin anh tha cho em, em phải đến bệnh viện ngay bây giờ…”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Tao nói kết thúc rồi sao? Nói xem ai là người đứng sau sai khiến, mày mới được đến bệnh viện”.
Vừa nghe phải bán đứng ông chủ, sắc mặt Phương Báo lập tức tỏ vẻ căng thẳng.
Nếu hắn bán đứng ông chủ thì sau này còn làm ăn gì ở Tu Hà nữa.
Nghề này cũng có rất nhiều quy định.
Vậy nên, Phương Báo tỏ vẻ rất mâu thuẫn.
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Nếu mày đã không chịu nói thì thế này đi, chúng ta tiếp tục giao dịch, một chân của mày đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Hả? Đại ca tha cho em đi, chân của em không đáng giá đâu…”
Phương Báo sợ rồi!
“Mười triệu!”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.
Ôi mẹ ơi!
Phương Báo kinh hoàng, cả người nổi da gà.
Đọc nhanh ở VietWriter
Cái tên này đúng là ăn cướp mà!
Một cái chân mà đòi tận mười triệu!
Tuy Phương Báo có tiền, nhưng vẫn chưa có tiền đến mức này.
“Đại ca, em thực sự không còn tiền, mười triệu nhiều quá…”, Phương Báo tỏ vẻ đau khổ, hắn sắp khóc đến nơi rồi.
“Ồ? Thế hả? Ý mày là mày không cần cái chân này nữa chứ gì?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười lạnh lùng như Tu La, khiến Phương Báo sợ hãi vội vàng kêu lên: “Cần cần cần! Mười triệu thì mười triệu!”
Nói xong, trong lòng hắn cũng rỉ máu!
Lần này hắn kiếm được có một triệu!
Bây giờ, chỉ chớp mắt đã mất toi mười triệu!
Chết mất thôi!
Nhưng, từ tận đáy lòng Phương Báo đang phẫn nộ gào thét: “A a a! Thằng khốn kiếp! Mày chờ đấy cho tao, chờ tao qua được cửa ải này, tao sẽ bằm thây cả nhà mày! Tao nhất định phải hiếp vợ mày trước mặt mày!”
Sự lạnh lùng ở đáy mắt Phương Báo đương nhiên không thoát được con mắt của Tiêu Chính Văn.
Anh cười khẩy, nói: “Tao không có nhiều thời gian, không giao dịch từng thứ một với mày nữa. Mày còn một chân, cộng với mấy thứ như mắt, tai, Phương Báo, mày nghĩ cả người mày cộng lại, hoặc nói cách khác là mạng mày đáng giá bao nhiêu tiền?”
Một câu hỏi khiến Phương Báo cứng họng!
Phịch một tiếng!
Phương Báo quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, cầu xin: “Đại ca, đại ca, xin anh hãy tha cho em đi. Em biết sai thật rồi, em không dám nữa đâu… Chỉ cần anh thả em, sau này em làm trâu làm ngựa, làm người của anh luôn…”
“Làm trâu làm ngựa? Xin lỗi nhé, Phương Báo, mày còn chưa có tư cách đó”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó thốt ra một con số: “Hai trăm triệu! Mua cái mạng này của mày!”
Ầm!
Hai trăm triệu!
Phương Báo suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, nhìn Tiêu Chính Văn với hai mắt đờ đẫn!
“Đại ca, em thực sự không có hai trăm triệu đâu… Thôi anh lấy luôn mạng em đi…”
Phương Báo cũng định liều đến cùng!
Hai trăm triệu!
Hắn moi đâu ra hai trăm triệu chứ?
Hắn cộng hết tài sản cả nhà lại cũng chỉ được hơn trăm triệu.
“Ồ? Nếu mày đã nói vậy thì tao chỉ đành lấy mạng mày vậy”.
Tiêu Chính Văn nói xong, đứng dậy, con dao quân đội trong tay lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người, bước từng bước về phía Phương Báo đang quỳ dưới đất!
Phương Báo nhìn con dao quân đội nhảy lên xuống theo nhịp điệu trên đầu ngón tay Tiêu Chính Văn, cả người co rúm lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp!
Khoảnh khắc đó!
Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn chẳng khác gì thần chết đang tới, cả người tỏa ra sát khí ngút trời, như muốn lật tung cả căn biệt thự.
Khủng khiếp!
Thật là khủng khiếp quá!
“A a a! Đừng giết em, đừng giết em! Em nói, em nói… Là Ngô Khoan Nghiệp, cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, bảo em làm vậy… Cậu ta… cậu ta đưa em một triệu…”
Khoảnh khắc nói xong, cả người Phương Báo như một quả bóng xì hơi.
Hắn biết, sau tối nay, hắn sẽ không còn làm ăn gì ở Tu Hà được nữa.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, nói: “Ngô Khoan Nghiệp!”
Sau đó, anh rời khỏi căn biệt thự.
Thấy Tiêu Chính Văn rời đi, Phương Báo mới bò dậy, tập tễnh chạy ra ngoài, muốn tìm đàn em đưa hắn đến bệnh viện.
Nhưng!
Còn chưa ra đến cửa!
Đột nhiên, một tên côn đồ mặc vest đen xông vào biệt thự.
“Mày… Bọn mày là ai? Bọn mày muốn làm gì?”, Phương Báo hoảng sợ, nhìn hơn hai mươi tên côn đồ mặc vest đen đứng đầy phòng khách.
Đúng lúc này, Trịnh Thiên Thái bước vào, lạnh lùng nói: “Phương Báo, mày to gan lắm, đến ngài Tiêu mà mày cũng dám ra tay, tao thấy mày chán sống rồi đấy!”
Vừa nhìn thấy Trịnh Thiên Thái, Phương Báo đã sợ đến mức quỳ phịch xuống đất, cả người run rẩy, kêu lên: “Thiên… Thiên Gia! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi! Tôi… tôi không biết anh Tiêu này lại lợi hại đến vậy… Tôi chỉ là nhất thời ham tiền, xin Thiên Gia hãy tha cho tôi, tha cho tôi đi…”
Trịnh Thiên Thái lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngài Tiêu tha cho mày không có nghĩa là tao sẽ tha. Người đâu, trói hắn lại, dìm sông!”
“Vâng!”
Lập tức có mấy tên côn đồ trói Phương Báo lại.
Bất kể hắn giãy dụa thế nào cũng vô ích.
…
Cùng lúc đó, trong biệt thự của Ngô Khoan Nghiệp.
Khương Mỹ Nghiên và cậu ta đang nằm trên giường, sắc mặt cô ta đỏ ửng, thở hổn hển hỏi: “Chồng ơi, sao lâu vậy rồi mà chưa có tin tức gì?”
Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp đang lõa thể trên giường hút thuốc, nói: “Để anh gọi cho Phương Báo hỏi xem thế nào”.
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp vội vã cúp máy, trán túa mồ hôi lạnh.
Lúc này, Khương Mỹ Nghiên ôm Ngô Khoan Nghiệp từ phía sau, cơ thể trắng nõn đang nóng lên.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì mà anh đổ mồ hôi thế? Vừa rồi lúc làm, anh cũng đâu có chảy nhiều mồ hôi thế này đâu”, Khương Mỹ Nghiên nói với giọng õng ẹo.
Bây giờ Ngô Khoan Nghiệp nào có tâm trạng nghĩ mấy chuyện này, nói: “Toi rồi! Phương Báo bị Thiên Gia dìm sông rồi, chuyện của chúng ta e là cũng hỏng rồi…”
Khương Mỹ Nghiên vừa nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo hẳn, lấy chăn quấn người lại, hỏi: “Anh nói sao? Phương Báo bị dìm sông rồi sao? Sao lại thế được?”
Ngô Khoan Nghiệp cũng tỏ vẻ lo lắng và khó hiểu, cậu ta rít mấy hơi thuốc, nhìn Khương Mỹ Nghiên, hỏi: “Em nói xem liệu có phải do Tiêu Chính Văn không?”