Tại bệnh viện, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chạy hết chỗ này đến chỗ kia đưa Na Na đi kiểm tra toàn diện, cuối cùng cô bé không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ có điều bị chấn thương phần mềm, phải nghỉ ngơi vài ngày.
Ban đầu Na Na không cảm thấy đau, nhưng giờ lại khóc nức nở, hoàn toàn không dám cử động.
Điều này khiến Khương Vy Nhan cảm thấy đau lòng vô cùng.
VietWriter
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, Ninh Dương đúng là đang tìm đường chết mà!
Sau khi kiểm tra xong sức khoẻ cho Na Na, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Nhưng thật không may, bỗng có một giọng nói mang theo vẻ hơi nghi ngờ và mỉa mai vang lên từ sau lưng hai người họ.
“Ôi? Tiêu Chính Văn, đúng là mày này! Không ngờ lại gặp mày ở đây!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn, liền thấy một người đàn ông đẹp trai mặc một cây hàng hiệu, đi về phía mình, bên cạnh hắn là một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, cũng tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là, gương mặt của người phụ nữ này thoạt nhìn vô cùng đơ, khiến người ta cảm thấy rất không hài hoà, cân đối.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Anh là?”, Tiêu Chính Văn cau mày, anh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ.
“Đại thiếu gia Tiêu đúng là người hay quên, hay là chết hụt một lần, nên đến cả tao mày cũng không nhớ nữa à? Tao là Tôn Nhân, thiếu gia nhà họ Tôn, ngày xưa tao từng là tuỳ tùng của mày đấy”, Tôn Nhân cười tươi roi rói, nụ cười đó quá giả tạo, tựa như đang cất giấu một con dao.
Đặc biệt là hàng lông mày với ánh mắt khinh thường của hắn.
“Thiếu gia Tôn, tên nghèo kiết xác này là ai thế? Ngày trước anh còn làm tuỳ tùng của anh ta nữa á? Không phải chứ…”, người phụ nữ bên cạnh Tôn Nhân liếc mắt nhìn, chế giễu Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mặc đồ rẻ tiền, nhăn mũi nói một cách khinh bỉ.
Nhất là khi nhìn thấy Khương Vy Nhan bên cạnh Tiêu Chính Văn, tuy cô có gương mặt xinh đẹp quyến rũ nhưng lại ăn mặc rất bình thường, cả bộ đồ còn chả đến năm trăm tệ, mất mặt thật đấy!
Tôn Nhân cũng hùa theo giễu cợt anh, nói: “Ha ha, cái này thì em không hiểu được đâu? Người trước mặt em là Tiêu Chính Văn, đại thiếu gia nhà họ Tiêu lừng danh ở Tu Hà năm năm trước đó! Chỉ là, cũng chính năm năm trước, nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt. Mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết. Nào ngờ, hắn vẫn còn sống, nhưng bây giờ có vẻ như hắn cũng chỉ là một con chó hoang mà thôi”.
Nói xong, trên mặt Tôn Nhân tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng đắc ý.
Thoải mái thật đấy!
Trước đây hắn chỉ là tuỳ tùng đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn, vô cùng hèn mọn, thấp kém! Không ngờ năm năm trôi qua, Tôn Nhân hắn lại có thể giẫm lên Tiêu Chính Văn, sỉ nhục anh!
“Hóa ra là một con chó hoang, ha ha ha, rác rưởi thật”, người phụ nữ nọ phụ hoạ theo, cố ý coi thường gièm pha Tiêu Chính Văn để giành được sự sủng ái của Tôn Nhân.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, cuối cùng anh cũng nhận ra Tôn Nhân, hóa ra là Tôn Nhân của nhà họ Tôn, tên bụng dạ hẹp hòi đó.
Trước đây khi Tôn Nhân còn làm tuỳ tùng của anh, hắn làm vô số việc thất đức sau lưng anh, cũng vì lý do này mà Tiêu Chính Văn không muốn kết giao với những người như vậy một chút nào.
“Ồ, hóa ra là thiếu gia Tôn. Xin lỗi, tôi còn có việc cần làm nên không cần tiễn đâu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, rồi xoay người rời đi.
Nhưng Tôn Nhân sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội tuyệt vời này để làm bẽ mặt Tiêu Chính Văn, hắn lập tức ngăn cản đường đi của Tiêu Chính Văn, tay chỉ thẳng vào mặt anh, cao ngạo cười cợt: “Sao vậy? Đại thiếu gia nhà họ Tiêu năm xưa, nay gặp người quen cũ không chào hỏi một tiếng đã rời đi rồi? Sợ mất mặt à?”
Nói xong, Tôn Nhân tiến lên vỗ vai Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, nhìn thấy bây giờ mày như vậy, chắc mày sống cũng vất vả lắm nhỉ? Hay là thế này đi, mày quỳ xuống trước thiếu gia tao rồi học theo con chó kêu gâu gâu, thiếu gia tao sẽ thưởng mày mười nghìn tệ, thế nào?”
Dứt lời, Tôn Nhân lấy ra một xấp tiền trong túi xách Gucci của mình, huơ trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cười đầy lạnh lùng, nói: “Tôn Nhân, chẳng lẽ anh có cảm giác ưu việt khi giẫm đạp lên người nghèo, người yếu hơn kém hơn anh sao? Sau bao nhiêu năm như vậy, anh vẫn không có chút tiến bộ nào cả”.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Tao chính là như thế đấy! Tao muốn giẫm chết mày luôn! Đại thiếu gia nhà họ Tiêu năm xưa nay lại bị Tôn Nhân tao giẫm dưới chân, sỉ nhục, cảm giác này thật là kỳ diệu! Không phải trước kia mày rất kiêu ngạo sao? Không phải trước kia mày coi thường Tôn Nhân tao à? Làm sao bây giờ? Thời thế đổi thay thôi!”
Ánh mắt Tôn Nhân vô cùng hung hăng, hắn nhướng mày, khinh thường mắng mỏ.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nhàn nhạt lắc đầu, nói: “Tôn Nhân, không phải là tôi xem thường anh, rất xin lỗi, là tôi thật sự khinh rẻ anh! Còn có chuyện gì khác không? Nếu chỉ muốn chế nhạo tôi dăm ba câu thì anh làm được rồi đấy”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn lại quay người, dẫn Khương Vy Nhan mặt mày ngơ ngác chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cơn giận của Tôn Nhân thực sự bùng nổ!
Chính vì thái độ này của Tiêu Chính Văn!
Cái thái độ khinh thường, trịch thượng và dửng dưng đó khiến hắn bực hết cả mình!
Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh này mà vô cùng sợ hãi, cô ôm lấy Na Na, kéo tay Tiêu Chính Văn, vẻ mặt sốt sắng nói: “Tiêu Chính Văn, mình làm gì bây giờ?”
Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, nói: “Em đừng lo, có anh ở đây”.
Na Na lúc này được Khương Vy Nhan ôm trong lòng, cô bé hung hăng vung nắm đấm nhỏ của mình hét lớn: “Các chú là người xấu, bố cháu lợi hại lắm đấy, có thể một chọi mười!”
Tôn Nhân khịt mũi lạnh lùng, nói: “Đồ con hoang! Xem tao đánh bố mày đến mức không đứng dậy nổi nhé! Tất cả xông lên cho tôi!”
Ngay lập tức, đám nhân viên bảo vệ vung gậy trong tay, lao về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, bảo vệ Khương Vy Nhan phía sau anh, chuẩn bị ra tay!