Chương danh dự
“Rầm rầm rầm!”
Hơn một chục binh được trang bị súng xông vào với vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, họ bao vây Khương Thái Xương và những người khác lại!
Sắc mặt thiếu úy Phương lạnh như băng, khóe mắt lóe lên sát ý, anh ta nhìn chằm chằm đám người Khương Thái Xương, hỏi: “Các người làm gì vậy?”
Khương Thái Xương và những người khác hốt hoảng trong lòng, bọn họ không thể ngờ được rằng thiếu úy Phương của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà lại đột ngột xuất hiện ở nhà họ Khương!
“Việc này… Thiếu úy Phương, sao anh lại đến đột ngột vậy? Thất lễ rồi, thất lễ rồi”, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Khương Thái Xương lập tức được thay thế bằng nụ cười nịnh nọt, lão nói tiếp: “Thiếu úy Phương, hay là mời anh vào biệt viện của chúng tôi chờ tôi giải quyết chút chuyện trong nhà rồi sẽ qua gặp anh”.
Dứt lời, Khương Thái Xương hét lên với đám vệ sĩ của nhà họ Khương: “Các người còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà họ Khương cho tôi!”
“Tôi xem ai dám đuổi!”
Thiếu úy Phương tức giận hét lên, sát khí hừng hực trong người!
Trong tích tắc, hơn chục binh lính chĩa súng vào người nhà họ Khương!
Việc này khiến Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và tất cả người nhà họ Khương run lên bần bật!
“Cái này, cái này… thiếu úy Phương, anh hiểu nhầm gì đó thì phải? Mong anh bớt giận”, Khương Thái Xương cũng luống cuống, lão đã sống hơn bảy mươi năm cuộc đời nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với binh lính bao giờ.
“Hừ!”, thiếu úy Phương lạnh lùng nói: “Khương Thái Xương! Ông là do già rồi nên mắt mờ hay tai ông có vấn đề? Ông không nghe thấy lời tôi vừa nói sao? Ai dám ra tay với anh Tiêu thì chính là muốn gây khó dễ cho quân đồn trú Tu Hàng! Tại sao mới chỉ vài ngày mà ông đã quên lời tôi nói rồi? Anh Tiêu là bạn của thiếu tá Hàn Lợi Dân! Các người muốn ra tay với anh ấy tức là không coi thiếu tá Hàn ra gì!”
Giọng điệu giận dữ của thiếu úy Phương khiến sắc mặt của Khương Thái Xương trở nên tái nhợt, cả người lão run lên!
“Cái này… thiếu úy Phương, anh hiểu lầm rồi, tôi… tôi…”
Khương Thái Xương muốn giải thích, nhưng thiếu úy Phương không cho lão cơ hội, thay vào đó, anh ta vung tay lên, một binh lính phía sau đưa cho anh ta một bản hợp đồng, anh ta đưa cho Khương Vy Nhan và nói: “Cô Khương, đây là hợp đồng hợp tác giữa cô với tập đoàn Lợi Dân, tôi đưa tận tay cho cô. Mặc dù tôi không biết nhà họ Khương đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi phải cảnh cáo một số người rằng hợp đồng này là hợp đồng giữa cô và tập đoàn Lợi Dân, ngoài cô ra, không ai được ký lên đó! Nếu người khác cố tình ký lên đây tức là coi thường tập đoàn Lợi Dân! Tôi tuyệt đối sẽ không để yên!”
Xì xào!
Câu nói này của thiếu úy Phương chính là lời tuyên bố, lần hợp tác này với tập đoàn Lợi Dân chỉ cho phép một mình Khương Vy Nhan làm người phụ trách!
Tâm trạng Khương Thái Xương lập tức chìm xuống đáy vực!
Gia đình ba người Khương Mỹ Nghiên thậm chí còn sợ đến nỗi mặt tái mét.
“Thiếu úy Phương! Tập đoàn Lợi Dân các anh không kiểm tra lý lịch của đối tác sao? Khương Vy Nhan không biết gì về kinh doanh, cũng không biết làm gì cả, dựa vào đâu mà cô ta có được hợp đồng này? Tôi không phục!”
Khương Mỹ Nghiên tức giận, trong lòng rất bất mãn, lập tức bùng phát cơn giận!
Khương Văn Kỳ sợ đến mức vội vàng kéo lấy con gái, khuyên nhủ: “Mỹ Nghiên, con điên rồi sao! Mau xin lỗi thiếu úy Phương đi!”
Nhưng thiếu úy Phương Thiếu đã giơ tay lên cắt ngang lời của Khương Văn Kỳ, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên, nói: “Cô không phục sao?”
“Đúng! Tôi không phục!”, Khương Mỹ Nghiên cũng mặc kệ, hoàn toàn bộc phát cơn giận!
Bốp!
Thiếu úy Phương vung tay tát mạnh một cái vào mặt Khương Mỹ Nghiên, quát: “Không phục cũng phải chịu!”
Cái tát này hoàn toàn thức tỉnh Khương Mỹ Nghiên, cô ta che mặt, run rẩy trốn về phía sau, không dám nhìn thẳng vào thiếu úy Phương.
Sau đó, thiếu úy Phương nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, thiếu tá Hàn nói, đây là sự trợ giúp đặc biệt dành cho các binh lính đã xuất ngũ. Sau này, nếu anh gặp phải bất cứ rắc rối gì thì cứ đến tìm tôi”.
Nói xong, thiếu úy Phương lấy từ phía sau ra một chiếc hộp gấm nhỏ và mở ra trước mặt tất cả người nhà họ Khương!
Bên trong hộp gấm là một huân
Chương vàng sáng chói!
Huân
Chương danh dự!
“Còn có cái này, huân
Chương danh dự do Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đặc biệt trao tặng cho anh”, thiếu úy Phương nói rồi trao nó cho Tiêu Chính Văn một cách rất trân trọng.
Tiêu Chính Văn cảm thấy mơ hồ, Hàn Lợi Dân kia có ý gì?
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn vẫn nhận lấy huân
Chương.
Sau đó, thiếu úy Phương nhìn Khương Vy Nhan bằng ánh mắt hiền hòa và nói: “Cô Khương, bây giờ cô còn chuyện gì muốn tôi thay cô giải quyết không?”
Khương Vy Nhan sững người một lúc, có chút sợ hãi nhìn Khương Thái Xương.
“Thiếu úy Phương, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi thật sự vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, vì vậy, anh có thể cho phép chị họ của tôi cùng tham gia vào dự án hợp tác lần này không?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Cô vốn có một trái tim nhân hậu, nhưng những lời này rơi vào tai Khương Mỹ Nghiêm lại giống như Khương Vy Nhan từ thiện cho cô ta, khiến cô ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, lúc này cô ta không dám nói gì.
Thiếu úy Phương cau mày nói: “Tôi không có ý kiến. Cô là người chịu trách nhiệm chính trong dự án hợp tác lần này. Cô muốn cho ai tham gia cùng cũng không vấn đề gì cả”.
Nghe vậy, Khương Văn Kỳ và Tiết Mai thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng cho Khương Mỹ Nghiên.
Sau đó, thiếu úy Phương lạnh lùng nhìn Khương Thái Xương và những người khác, rồi đưa binh lính rời khỏi nhà họ Khương.
Mọi người trong nhà họ Khương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Chính Văn đầy ghen tị!
Làm thế nào mà con chó hoang này lại có thể khiến Hàn Lợi Dân giúp đỡ hết lần này đến lần khác? Nó thực sự chỉ đơn giản là một tên lính đã xuất ngũ ư?
“Tiêu Chính Văn, cậu và thiếu tá Hàn có quan hệ gì? Còn cả huân
Chương danh dự
này…”, Khương Thái Xương không nhịn được hỏi.
Không chỉ lão mà cả gia đình ba người Khương Văn Kỳ, cũng như Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đều thắc mắc, còn cả Khương Vy Nhan ở một bên, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tò mò, chờ đợi lời giải thích của anh.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Bởi vì tôi chiến đấu vì tổ quốc, huân
Chương danh dự này là những gì tôi xứng đáng được nhận. Hơn nữa, tôi đã từng là chiến hữu với Hàn Lợi Dân, nhưng anh ấy đã vươn lên nhanh hơn tôi, còn tôi lựa chọn xuất ngũ”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan, người vẫn còn đang choáng váng rời đi.
Những người còn lại nhà họ Khương sắc mặt đều rất khó coi, đồng thời họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ còn tưởng Tiêu Chính Văn mạnh đến mức nào, chẳng quan anh chỉ là được Hàn Lợi Dân thơm lây mà thôi.
Bọn họ đều biết, kiểu ân tình như vậy cũng chẳng được bao lâu.
Khương Mỹ Nghiên cay đắng giậm chân hét lên: “Hừ hừ! Cháu không cần con khốn đó bố thí!”
Khương Thái Xương lạnh lùng liếc cô ta một cái, trầm giọng nói: “Chẳng làm được việc gì, chỉ thấy gây rắc rối! Nếu Vy Nhan đã nói vậy rồi thì cháu hãy theo nó tiến hành hợp đồng lần này đi! Nhân tiện, hãy giám sát nó thật chặt cho ông nội! Nếu có vấn đề gì lập tức nói cho ông biết! ”
Dứt lời, ông cụ Khương chống gậy rời khỏi nhà Khương Văn Kỳ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng đã về nhà của mình, Từ Phân và Khương Thần vội vàng chạy tới cửa với bộ dạng nịnh nọt.
“Con gái, con gái ngoan của mẹ, việc hợp tác cuối cùng cũng xong xuôi, con xem, con có muốn sắp xếp một vị trí cho Khương Thần nhà chúng ta không, dù sao nó cũng là em trai của con mà”.
Từ Phân lúc này cực kỳ ân cần và niềm nở, cứ như thể Khương Vy Nhan là con ruột của bà ta vậy.
Khương Thần cũng cười nói: “Chị à, việc hợp tác này dù gì thì chị cũng phải thu xếp cho tôi tham gia với”.
Khương Vy Nhan hơi khó xử nhìn Tiêu Chính Văn, do dự hồi lâu, cô đang định đồng ý thì Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Muốn tham gia vào dự án cũng được thôi, nhưng hai người phải xin lỗi Vy Nhan trước đã!”
Ngay lập tức, sắc mặt của Từ Phân và Khương Thần trở nên rất khó coi!