Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Lời cảnh cáo của Long Các!


Bảo vệ đang đứng chắn ở cửa, lập tức khom người lui về phía sau, một ông lão chống gậy, mặc bộ đồ thời Đường màu đen, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thần thái uy nghiêm của bậc bề trên!


Nhất là ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy hoảng loạn, bất giác cúi đầu!


Nhưng việc này nào có tác dụng với Tiêu Chính Văn! Trên chiến trường, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy hàng trăm nghìn ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như vậy!


Lúc này, Khương Thái Xương sau khi nhìn thấy Khương Vy Nhan, một sự ghê tởm mạnh mẽ xẹt qua khóe mắt lão!


Sau đó, ánh mắt lạnh lùng như băng của lão dừng lại trên người Tiêu Chính Văn, khoảnh khắc đó, tim lão giật bắn!


Khí thế trên người người đàn ông trẻ tuổi này thật đáng sợ! Đặc biệt là đôi mắt giống như thần chết vậy! Cho dù là hổ báo cáo dữ sau khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn, đều sẽ hoảng loạn bỏ chạy, huống hồ là một ông lão bảy, tám mươi tuổi!


Khương Thái Xương là người nắm quyền nhà họ Khương hơn năm mươi năm, là nhân vật có tiếng nói lớn nhất của nhà họ Khương! Đồng thời cũng là trụ cột tinh thần của nhà họ Khương!


Khương Thái Xương cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà! Lão đã dẫn dắt toàn bộ nhà họ Khương từ một gia tộc nhỏ hạng tư ở Tu Hà lên vị trí thế gia hạng hai như bây giờ! Thậm chí còn có khả năng trở thành thế gia hạng nhất!


“Ông nội! Ông nhìn xem, con ả chiết tiệt Khương Vy Nhan lại dám dắt theo tên lưu manh này đến nhà họ Khương chúng ta! Cô ta còn trơ trẽn yêu cầu ông đích thân ra ngoài đón tiếp bọn chúng!”, Khương Mỹ Nghiên đang dìu Khương Thái Xương, cô ta cố tình thêm dầu vào lửa, phẫn nộ nói.


Trong lòng cô ta căm hận Khương Vy Nhan, mặc dù trước đây, ở nhà họ Khương, cô ta là chị họ của Khương Vy Nhan, tuy nhiên cô ta hoàn toàn không được Khương Thái Xương coi trọng và cưng chiều. Dù cho có đồ ăn ngon hay quần áo đẹp gì, thậm chí trong một số dịp quan trọng, trong lòng Khương Thái Xương chỉ nghĩ đến Khương Vy Nhan!


Năm năm trước, sau khi Khương Vy Nhan bị trục đuổi khỏi nhà vì vụ bê bối gây chấn động Tu Hà, Khương Mỹ Nghiên mới được Khương Thái Xương coi trọng, mới giành được vị trí trọng yếu trong nhà họ Khương như bây giờ! Vì vậy, cô ta rất hận Khương Vy Nhan, hận cô đã cướp đi mọi thứ của cô ta!


Bây giờ, đương nhiên cô ta không muốn Khương Vy Nhan xuất hiện ở nhà họ Khương!


Khương Thái Xương nhíu mày trầm mặc, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói: “Khương Vy Nhan, năm năm trước, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương rồi, hôm nay đến đây là muốn làm gì? Khương Thái Xương tôi không có loại cháu gái làm bại hoại thanh danh của gia tộc như cô! Nếu như không có chuyện gì, cô lập tức cút ngay đi cho tôi!”


“Ông nội!”, khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Khương Thái Xương, cô bật khóc nức nở, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt!


Năm năm rồi, bất cứ lúc nào cô cũng nhớ tới ông nội của mình, bố mẹ của mình, nhà của mình!


Từ nhỏ, là ông nội thương cô nhất, tuy nhiên, cô đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, hại nhà họ Khương mất mặt, hại nhà họ Khương mất đi cơ hội quý báu được thăng cấp thành thế gia hạng nhất…


Khương Vy Nhan chưa bao giờ trách nhà họ Khương, càng không nói đến việc hận Khương Thái Xương, bởi vì vô luôn cho rằng chính mình đã làm bại hoại thanh danh nhà họ Khương. Vì vậy, khi nhìn thấy ông nội, trong lòng Khương Vy Nhan cảm thấy rất có lỗi, cả người cô run lên, khóc không thành tiếng.


Tiêu Chính Văn ôm chặt Khương Vy Nhan, nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt anh, anh làm sao không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ.


Đây hoàn toàn không phải lỗi của Khương Vy Nhan! Là lỗi của anh! Là lỗi của nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc!


Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch tốt bụng này đã một mình gánh vác tất cả, cô từng là một cô gái hồn nhiên với nụ cười tỏa nắng, nhưng bây giờ cô đã trở thành một người mẹ, năm năm qua phải trải qua không biết bao nhiêu đắng cay khổ cực.


“Phịch!”, Khương Vy Nhan đẩy Tiêu Chính Văn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khương Thái Xương, khóc lóc cầu xin: “Ông nội, Vy Nhan về để thăm ông, là Vy Nhan không đúng, cầu xin ông nội tha thứ cho Vy Nhan, hu hu hu…”


Khương Thái Xương không thèm nhìn cô, lạnh lùng nói: “Hừ! Cô đừng giả bộ trước mặt tôi nữa! Tránh ra, tôi phải ra ngoài!”


“Nghe thấy chưa! Khương Vy Nhan, con đàn bà chết tiệt mau tránh ra! Ông nội còn phải đi gặp khách quý! Làm lỡ dở thời gian của người ta, mày chịu trách nhiệm được không!”, Khương Mỹ Nghiên hét lên: “Người đâu, mau kéo còn đàn bà đáng chết này ra cho tôi!”


“Để tôi xem ai dám!”, Tiêu Chính Văn đột nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua làm cho đám bảo vệ sợ hãi không dám nhúc nhích!


“Anh là ai? Chuyện trước đây còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại dám đến nhà họ Khương chúng tôi huênh hoang! Anh thật sự không coi nhà họ Khương chúng tôi ra gì đúng không?”, Khương Mỹ Nghiên tức xì khói đầu, đây là lần thứ hai cô ta bị người đàn ông không biết từ đâu ra chạy đến đây dọa nạt! Tức chết mất!


Lúc này, Khương Thái Xương cau mày nhìn Tiêu Chính Văn, nhìn một hồi lâu mới nghi ngờ hỏi: “Cậu là tàn dư còn sót lại của nhà họ Tiêu năm đó sao?”


Tiêu Chính Văn nhìn Khương Thái Xương, lạnh lùng nói: “Đúng vậy! Tôi chính là Tiêu Chính Văn!”


Bùm!


Lời này của anh khiến Khương Thái Xương và Khương Mỹ Nghiên đều sững sờ!


Trong mắt của Khương Thái Xương tràn đầy phẫn nộ và căm thù!


Khương Mỹ Nghiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành lạnh lùng giễu cợt và châm chọc, chỉ vào người Khương Vy Nhan đang khóc lóc quỳ dưới mặt đất: “Khương Vy Nhan, mày khá lắm! Mày lại dám đưa tên phế vật này quay về? Mày như vậy là muốn làm gì? Muốn đến nhà họ Khương để đòi nợ sao? Mày thấy nhà họ Khương vẫn chưa đủ thảm đúng không?”


“Không phải, không phải vậy…”, Khương Vy Nhan khóc nức nở, không ngừng lắc đầu, nắm chặt gấu áo của Tiêu Chính Văn, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, nói: “Tiêu Chính Văn, cầu xin anh…”


Mặc dù Khương Vy Nhan chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhưng Tiêu Chính Văn hiểu rõ ý của cô, anh cau mày, lùi về phía sau, anh muốn đỡ Khương Vy Nhan đứng dậy, nhưng người phụ nữ này rất cứng đầu, không chịu nghe lời anh.


Khương Thái Xương hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi.


Khương Vy Nhan vội vàng ôm chân Khương Thái Xương, khóc lóc nói: “Ông nội, cầu xin ông, Vy Nhan có chuyện muốn cầu xin ông, cầu xin ông giúp cháu, cứu Na Na, cứu Tiêu Chính Văn… hu hu hu”.


“Tránh ra!”, Khương Thái Xương lập tức đẩy Khương Vy Nhan ra, phẫn nộ mắng chửi: “Khốn kiếp! Nhà họ Khương tôi sẽ không giúp cô và đứa con hoang đó đâu! Chuyện của các người tôi đã nghe nói rồi! Đắc tội với nhà họ Kim, đó là do các người tự chuốc lấy! Gia đình ba người các người cứ đợi chết đi!”


“Đừng, đừng mà… Ông nội, cầu xin ông, chỉ có ông mới giúp được chúng cháu, cầu xin ông…”, Khương Vy Nhan bò đến trước mặt Khương Thái Xương, khóc lóc cầu xin.


Tuy nhiên, Khương Thái Xương không chút thương hại, chỉ để lại một câu: “Khương Vy Nhan! Cô và nhà họ Khương đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi! Nhà họ Khương cũng sẽ không vì cô mà đắc tội với nhà họ Kim đâu! Cô từ bỏ đi!”


Nói xong, Khương Thái Xương liền rời đi, để lại Khương Vy Nhan đang quỳ trên mặt đất phía sau giữa cơn gió lạnh lẽo, nước mắt rơi lã chã.


Khoảnh khắc đó, trái tim Khương Vy Nhan như tan nát, hình tượng ông nội cao cả, hòa nhã, đầy tình thương, người ông vẫn luôn yêu thương cô, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ rồi!


Cô tuyệt vọng…


“Ông nội! Hu hu hu… Ông nội, là do Vy Nhan không đúng, xin ông hãy tha thứ cho Vy Nhan, cầu xin ông, giúp Vy Nhan…”, Khương Vy Nhan quỳ trên mặt đất, quay mặt về hướng chiếc xe Bentley mà ông nội vừa lên, khóc nức nở.


Tuy nhiên, chiếc xe rồ ga đi thẳng, không có ý định dừng lại.


Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, liếc mắt nhìn chiếc xe đã rời đi, âm thầm đưa nhà họ Khương vào danh sách tử thần!


Sau đó, anh bước đến chỗ Khương Vy Nhan, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm người phụ nữ số khổ này vào lòng.


“Hu hu hu, Tiêu Chính Văn, ông nội không cần em nữa rồi, ông nội không thương Vy Nhan nữa rồi… hu hu hu… Em đau lòng quá… hu hu hu”, Khương Vy Nhan nép vào lòng của Tiêu Chính Văn, khóc hết nước mắt.


Tiêu Chính Văn ôm chặt cô, nói: “Vy Nhan, em còn có anh, còn có Na Na! Nhà họ Khương không phải là không cần em nữa, rồi sẽ có một ngày, bọn họ phải cầu xin em quay về nhà! Tin anh đi! Thật đấy! Nhất định sẽ như vậy!”


Như thể sợ rằng Khương Vy Nhan sẽ không tin lời mình, Tiêu Chính Văn nói vài lần.


“Hức hức hức….”, Khương Vy Nhan nghẹn ngào, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Thật sao? Em còn có thể quay về nhà họ Khương sao? Em còn có thể gặp bố, mẹ, gặp ông nội sao?”


“Ừ, được chứ!”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng sờ má của Khương Vy Nhan, sau đó anh bế cô đi lên xe.


Cùng lúc đó, tại Long Kinh ở Hoa Quốc xa xôi!


Bên trong phòng chỉ huy tác chiến của Long Các được canh phòng nghiêm ngặt, một nhóm người đang bận rộn làm việc!


“Bộp!”, người đứng đầu là Giang Vạn Long đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ hét lớn: “Nhà họ Kim được lắm! Lại dám to gan lớn mật như vậy! Còn muốn điều tra chi tiết về thân phận của Tiêu Chính Văn! Lập tức truyền lệnh xuống, cảnh cáo tiểu khu Giang Nam của chiến khu Đông Nguyên, kẻ nào dám tiết lộ bất kỳ thông tin nào về Tiêu Chính Văn! Trực tiếp cách chức!”


“Vâng, đại Các lão!”, thuộc hạ trả lời, lập tức truyền lệnh xuống!


Ở phòng tổng chỉ huy của tiểu khu Giang Nam, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vang vọng khắp cả căn phòng!


Lúc này, Kim Chính Hổ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng chỉ huy, liếc nhìn Kiều Chấn Sơn đang nghe điện thoại.


“Xin chào, là ai thế?”, Kiều Chấn Sơn nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu, ai lại gọi điện cho mình vào lúc này?


“Đây là phòng chỉ huy tác chiến Long Các ở Long Kinh”.


Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ đầu dây bên kia, khiến Kiều Chấn Sơn sợ hãi, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, trán toát mồ hôi lạnh, cung kính nói: “Long Các…? Xin chào! Cấp trên có chuyện gì căn dặn thuộc hạ sao?”


Kiều Chấn Sơn cả đời này cũng không ngờ được rằng có một ngày, mình lại nhận được điện thoại của Long Các… Việc này thật quá đáng sợ!


“Đại Các lão có lệnh, chuyện ở Tu Hà là chuyện có liên quan đến người của chiến bộ, tiểu khu Giang Nam không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức nào ra bên ngoài! Không được điều động nguồn lực của chiến bộ! Không được vượt biên! Ngoài ra, đại Các lão đồng thời cũng cảnh cáo tiểu khu Giang Nam không được phép có quan hệ thân thiết gì với nhà họ Kim, nếu không sẽ nhận hậu quả khó lường!”


Cạch!


Nói xong câu này, đầu dây bên kia lập tức cúp máy!


Cả người Kiều Chấn Sơn run lẩy bẩy, chân tay bủn rủn ngã xuống ghế, vẻ mặt ngây ngốc, hai mắt đờ đẫn, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa!


Cảnh cáo từ Long Các!


Hơn nữa còn là cảnh cáo cấp độ cao nhất!


Kiều Chấn Sơn hoảng loạn! Nếu như không phải đã đảm nhận vị trí này nhiều năm, có lẽ giờ ông ta đã ngất đi rồi!


“Ông Kiều, xảy ra chuyện gì vậy? Ai gọi tới vậy? Sao tự nhiên sắc mặt ông trông khó coi vậy?”, Kim Chính Hổ hỏi.


Tuy nhiên, đáp lại ông ta lại là giọng nói lạnh lùng như băng của Kiều Chấn Sơn: “Kim Chính Hổ! Lập tức dắt người của ông cút ra khỏi đây ngay! Chuyện của nhà họ Kim các ông, chiến khu Giang Nam của tôi sẽ không can dự vào! Cút! Lập tức cút! Cút ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK