“Cậu nói bậy! Cậu khoác lác!”
Một cậu bé lập tức nói: “Bố cậu mà mua được trung tâm mua sắm à, cậu khoác lác! Cậu chính là kẻ nói dối!”
VietWriter
Na Na vội nói: “Tôi không nói dối!”
“Đánh cậu ta! Cậu ta là kẻ nói dối!”
Cậu bé đó vừa hét lớn vừa cầm đồ trong tay ném lên người Na Na!
Sau đó hơn hai mươi học sinh cùng lấy đồ dùng học tập, cọ bút, cặp sách ném vào Na Na.
Thấy tình hình không ổn, Tô Uyển lập tức bảo vệ Na Na dẫn cô bé ra khỏi lớp.
Đọc nhanh ở VietWriter
Cô ta cũng không đắc tội nổi với cái đám thiếu gia, tiểu thư nhà giàu này.
Na Na đứng ngoài lớp học tủi thân rơi nước mắt.
Tô Uyển ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô bé, quan tâm hỏi: “Na Na, con không sao chứ?”
Na Na bĩu môi, khóc hu hu nói: “Cô Tô, Na Na không nói dối, Na Na không phải đầu heo, cũng không phải kẻ lừa bịp, bố cũng không phải…”
Tô Uyển thở dài, thầm oán hận Tiêu Chính Văn.
Anh ta làm bố thế nào vậy, ngày thường đều dùng mấy thứ này để gạt trẻ con sao?
Cái gì mà mua trung tâm mua sắm?
Tô Uyển nghĩ chắc chắn Tiêu Chính Văn đi trung tâm mua sắm với ông chủ, sau đó về nhà khoác lác với Na Na nói là trung tâm mua sắm mình mua.
Cái gì mà từng gặp người giàu nhất Tu Hà?
Mấy nhân vật tầm cỡ giàu nhất Tu Hà là người mà nhân vật nhỏ bé như anh ta có thể nói gặp là gặp được sao?
Rốt cuộc phụ huynh của Na Na làm sao vậy?
Sao có thể dạy cho trẻ nhỏ mấy thứ này chứ?
Tô Uyển lo lắng, trước tiên cô ta để Na Na đợi bên ngoài, sau đó vào lớp nói rất nhiều thứ với mấy thiếu gia, tiểu thư này mới dỗ được bọn chúng.
Cái đám thiếu gia, tiểu thư bốn năm tuổi này đều là cục cưng cục vàng cục bạc của mấy nhà có tiền, có quyền ở Tu Hà.
Nếu giải quyết không ổn thì Tô Uyển sẽ phải khăn gói đi khỏi trường.
Sau đó Tô Uyển lại dẫn Na Na vào lớp, sắp xếp cho cô bé ngồi vào góc cuối lớp. Vì Na Na là người đến muộn nhất nên chỉ còn chỗ ngồi đó.
Đến lúc tan học buổi tối, Tô Uyển vỗ tay nói với hai mươi mấy đứa trẻ: “Hôm nay cô giao cho các con một nhiệm vụ. Ngày mai nhà trường sẽ tổ chức họp giao lưu phụ huynh nên các con về nhà nói với bố mẹ ngày mai nhất định phải có một người đến trường, hiểu chưa?”
“Vâng ạ”.
Hai mươi mấy đứa trẻ đều chắp tay lại đồng thanh đáp.
Chỉ có Na Na ngồi trong góc, ánh mắt hiện lên chút cô đơn buồn tủi.
Cô bé mặc váy hồng cũng lạnh lùng cao ngạo nhìn Na Na nói: “Đồ nói dối không cần mặt mũi! Cậu chính là quỷ nhà nghèo, bố cậu cũng là đồ nhà nghèo! Loại người như cậu không xứng học chung với bọn tôi!”
Mấy đứa trẻ khác cũng thay nhau mắng Na Na vài câu khó nghe, sau đó lắc lư rời đi.
Na Na nhìn bọn chúng rời đi, sau đó kiên cường đứng dậy lẩm bẩm: “Tôi không nói dối, bố tôi chính là anh hùng!”
Sau đó Na Na đi ra khỏi trường, giữa một rừng xe hạng sang, cô bé thấy Tiêu Chính Văn đang mỉm cười vẫy tay với mình: “Na Na, bố đây này”.
Na Na đeo cặp sách bĩu môi đi đến, cũng chẳng nói gì.
Tiêu Chính Văn nhận ra tâm trạng con gái không tốt, thầm nghĩ có lẽ là ngày đầu đi học nên chưa quen.