Anh lấy chiếc cặp của Na Na xuống, sau đó ôm cô bé lên xe, vừa định lái xe đi thì một chiếc Bentley dừng bên cạnh mình, cửa kính xe hạ xuống, một cậu bé bốn năm tuổi ngồi trong xe làm mặt xấu cười nhạo Na Na: “Đồ nói dối, ha ha ha!”
“Cậu nói bậy! Tôi không phải! Bố tôi là anh hùng!”
VietWriter
Na Na lập tức phản bác.
Lúc này cửa xe bên ghế tài xế mở ra, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi trông có vẻ rất đẹp trai, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn và Na Na nói: “Hơ hơ, đi xe điện đến trường quý tộc, cũng thú vị đấy”.
Nói rồi chiếc Bentley đóng cửa kính lại, sau đó rời đi.
Na Na tức giận đến mức sắp khóc nhìn chiếc Bentley kia.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na nói: “Sao vậy, con cãi nhau với bạn sao?”
“Con không có!”, Na Na bướng bỉnh nói.
Tiêu Chính Văn không hỏi nhiều mà liếc nhìn chiếc Bentley đó, sau đó lái xe chở Na Na về nhà.
Về đến nhà, Na Na nhốt mình trong phòng ngủ.
Đến lúc ăn cơm tối, Khương Vy Nhan về, Na Na mới ra khỏi phòng nhưng tâm trạng vẫn không tốt.
Trên bàn cơm, Khương Vy Nhan cười nói: “Na Na, sao con không vui thế? Hôm nay đi học ngày đầu tiên, học chung với các bạn thế nào?”
Na Na không nói gì buồn bực ăn cơm.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn cũng hết cách thở dài: “Lúc về nó đã như vậy rồi”.
Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ Na Na bị các bạn trong trường bắt nạt?”
Gần đây, tin tức nói rất nhiều về bạo lực học đường nên Khương Vy Nhan khá lo lắng.
“Na Na, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nói với mẹ được không?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Na Na bĩu môi nói con ăn no rồi, sau đó lại nhốt mình trong phòng.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn rồi đứng dậy đi vào phòng.
Tiêu Chính Văn ngồi bên bàn cơm suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, là số lạ.
Anh bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Uyển, trong giọng nói có ý trách móc: “Là anh Tiêu, phụ huynh của Tiêu Na Na phải không ạ?”
“Phải, là tôi đây, cô là cô Tô à?”, Tiêu Chính Văn vẫn nhớ giọng nói của Tô Uyển.
Trong phòng mình, Tô Uyển mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, tức giận khoanh tay!
“Đúng là tức chết mà! Trên đời này còn có người bố như cái tên Tiêu Chính Văn này sao?”, Tô Uyển tức giận nói.
Mà ở bên này, sau khi nghe tiếng cúp máy của Tô Uyển, Tiêu Chính Văn cũng bất lực nhún vai.
Thảo nào hôm nay Na Na không vui, thì ra nguyên nhân là đây.
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chính Văn gọi cho Long Nhất nói: “Ngày mai điều động năm trăm người chuẩn bị một chút, tôi muốn đến họp phụ huynh ở trường với con gái. Thuận tiện anh liên lạc với Lý Trường Thắng, bảo ông ta đến lúc đó phải xuất hiện!”
“Vâng, chủ soái!”, Long Nhất cung kính đáp.