Một câu nói lạnh như băng vang lên khắp sảnh chính của sơn trang!
Lúc này, mọi người đều liếc mắt nhìn sang người đàn ông đeo mặt nạ trắng bên cạnh Khương Vy Nhan!
Khí thế mạnh mẽ quá.
Toát ra sự lạnh lùng khiến mọi người đều nghẹt thở.
Người này… là ai vậy?
Sao lại ăn mặc như vậy?
VietWriter
Lẽ nào còn sợ người khác nhận ra khuôn mặt thật của mình sao?
Mọi người thì thầm bàn luận, thế mà lại có người ra tay giải vây cho con đàn bà đê hèn Khương Vy Nhan đó.
Hàn Dung đã tức đến mức mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ trắng trước mặt, hét lớn: “Anh là ai? Dám cả gan cản trở việc của bà đây, anh không muốn sống nữa à? Có biết bà mày là ai không? Tôi là thư ký thân cận của tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị”.
Có Đỗ Hạo Hiên đứng phía sau nên Hàn Dung không hề nể nang gì, thái độ cực kỳ cao ngạo!
Nhưng Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Tập đoàn Đỗ Thị à? Lợi hại lắm sao? Hãm hại, bạo hành khách của tôi ngay tại bữa tiệc của tôi, cô… khiến tôi rất tức giận! Bây giờ, ngay lập tức xin lỗi cô gái này, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Soạt!
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ!
Người này thế mà lại dám bảo thư ký thân cận của Đỗ Hạo Hiên xin lỗi?
Đó là nhà giàu mới nổi ở Tu Hà, là tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh đấy!
Dù là gia tộc hạng nhất đến thế gia đứng đầu cũng không dám nói như vậy với thư ký thân cận của Đỗ Hạo Hiên…
Tối nay e là nơi này sẽ náo nhiệt lắm đây!
Đọc nhanh ở VietWriter
Càng đáng sợ hơn là người đàn ông đeo mặt nạ trắng nói đây là bữa tiệc của anh ta?
Lẽ nào bữa tiệc của hiệp hội doanh nghiệp tối nay là do anh ta tổ chức sao?
Nói cách khác sơn trang Bạch Mã này là của anh ta?
Trước giờ chủ của sơn trang Bạch Mã vẫn luôn là một bí ẩn, chưa từng lộ chút tin tức nào.
Nếu chủ của sơn trang Bạch Mã đúng là người đàn ông trước mặt này thì thân phận của anh ta chẳng hề tầm thường chút nào.
Vì người ta đồn chủ nhân của sơn trang Bạch Mã là ông chủ đứng đằng sau đầu tư và vực dậy Lý Trường Thắng.
Đó mới là người nắm quyền thật sự!
Vì ngay cả người giàu nhất Tu Hà cũng cung kính với người bí ẩn đó.
“Ha ha ha!”, Hàn Dung bật cười, vẻ mặt hung dữ kiêu ngạo, khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nực cười! Bảo tôi xin lỗi con đàn bà đê tiện này à? Anh có biết cô ta đã làm gì không? Cô ta đã quyến rũ tổng giám đốc Đỗ sau lưng chồng và con gái mình! Cô ta chính là đồ đê hèn! Thế mà anh còn muốn nói giúp cô ta à? Sao nào, lẽ nào con đàn bà đê tiện này cũng có quan hệ bất chính với anh? Đã lên giường chưa?”
Dứt lời, Hàn Dung còn liếc mắt, giễu cợt nhìn Khương Vy Nhan đang oan ức đứng một bên, chất vấn: “Tiểu thư Khương, có phải vậy không? Vị đeo mặt nạ này cũng là tình nhân của cô sao? Vậy cô cũng giỏi lắm đấy, lại làm loại chuyện này sau lưng chồng mình…”
“Nói đủ chưa?”
Bỗng dưng gương mặt Tiêu Chính Văn dưới mặt nạ trở nên lạnh lùng, ánh mắt lóe lên tia sát khí!
Ầm!
Người anh tỏa ra sát khí bao trùm cả sơn trang!
Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ bước về phía trước một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Dung!
Hàn Dung cũng khiếp sợ, vô thức lùi về sau mấy bước, sắc mặt hoảng hốt hét lên: “Anh… anh muốn làm gì? Đây là bữa tiệc của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà đấy, tôi là thư ký thân cận của tổng giám đốc Đỗ… Anh còn dám hung dữ đánh người à?”
Hàn Dung hơi hoảng sợ.
Vì khí thế của người đàn ông trước mặt này rất đáng sợ.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng, chỉ nói một câu: “Xin lỗi, vẫn không xin lỗi à?”
Khí thế bức người!
Hàn Dung cắn răng nói: “Xin lỗi cái con mẹ anh ấy! Anh là cái thá gì mà cũng dám bắt tôi xin lỗi? Tôi muốn xem xem cái tên đeo mặt nạ anh là ai?”
Dứt lời, Hàn Dung giơ tay lên muốn gỡ mặt nạ của Tiêu Chính Văn ra.
Nhưng!
Bốp!
Tiêu Chính Văn nhấc tay lên tát vào mặt Hàn Dung, khiến cả khuôn mặt của cô ta nghiêng sang một bên!
“…”
Tất cả mọi người im phăng phắc!
Mọi người đều giật mình vì cảnh tượng trước mắt!
Đánh thật rồi sao?
Người đó là thư ký thân cận của tổng giám đốc Đỗ tập đoàn Đỗ Thị đấy!
Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc đắc tội với tập đoàn Đỗ Thị và Đỗ Hạo Hiên sao?
Hàn Dung cũng ngây người, cô ta che gò má nóng rát đang sưng lên, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ cùng cực. Cô ta tức giận nhìn Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ, nghiến răng gầm gừ: “Anh dám đánh tôi? Anh thế mà lại dám đánh tôi? A a a! Tôi phải giết chết anh!”
Hàn Dung phát điên xông đến muốn giơ móng vuốt với Tiêu Chính Văn.
Nhưng!
Rầm!
Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đạp mạnh vào bụng Hàn Dung, khiến cả người cô ta văng ra xa rồi đập mạnh xuống đất!
“Xì xào…”
Mọi người hít sâu một hơi!
Mạnh!
Quyết đoán!
Hoàn toàn phớt lờ Hàn Dung đó!
“A a a! Bụng của tôi, bụng của tôi…”, Hàn Dung đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, rống lên: “Tổng giám đốc Đỗ… Anh ta đánh em, anh ta đánh em… Giết chết anh ta, nhất định phải giết anh ta!”
Đỗ Hạo Hiên cũng vội vã kéo Hàn Dung đứng dậy, sau đó hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Anh là ai mà dám đánh thư ký của tôi? Anh có biết cô ấy là người của Đỗ Hạo Hiên tôi không?”
“Đỗ Hạo Hiên?”
Tiêu Chính Văn dưới lớp mặt nạ nhìn sang, ánh mắt hiện lên vẻ khiêu khích, hỏi ngược lại: “Tiểu thư Khương quyến rũ anh sao?”
Vấn đề đột ngột này khiến Đỗ Hạo Hiên hoảng hốt, vội nói: “Nói thừa! Chính cô ta quyến rũ tôi!”
Bụp!
Đỗ Hạo Hiên sửng sốt, hắn cảm nhận được sát ý lạnh lẽo của người đeo mặt nạ này.
Hắn nuốt nước bọt, dám chắc chắn rằng nếu mình trả lời sai một câu thì có lẽ sẽ chết ở đây!
Vì vậy Đỗ Hạo Hiên nhất thời bị khí thế của Tiêu Chính Văn làm cho sững sờ, không biết nên trả lời thế nào…
“Tổng giám đốc Đỗ cần tôi hỏi lại lần nữa sao? Tiểu thư Khương đã từng quyến rũ anh à?”
Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Tiêu Chính Văn lạnh tanh!
Nói trắng ra, chỉ cần Đỗ Hạo Hiên dám trả lời sai thì Tiêu Chính Văn sẽ giết hắn luôn!