Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327: Đừng hòng ra khỏi đây


Tiếng gõ cửa vang lên.


“Mời vào”, giọng nói ôn hòa của một người đàn ông trung niên vang lên.


Khương Vy Nhan đẩy cửa ra, thấy trên bàn làm việc, một người đàn ông trung niên đang pha trà.


“Chào ông, phó hội trưởng Mạnh, tôi là Khương Vy Nhan, tôi đến đây vì việc của nhà máy Thiên Tường”, Khương Vy Nhan nói thẳng vào vấn đề.


Mạnh Hưng Hiền pha hai tách trà, đặt lên bàn, đưa tay ra hiệu nói: “Trà vừa pha, tiểu thư Khương muốn thử không?”


VietWriter


Khương Vy Nhan nhớ lại sự việc lần trước của Lý Sóc nên không uống trà vội mà cười nói: “Tôi không uống”.


Mạnh Hưng Hiền cũng không ép cô, tự mình uống vài ngụm, mỉm cười nói: “Tôi biết mục đích tiểu thư Khương đến tìm tôi, sự việc của nhà máy Thiên Tường, tôi cũng hết cách. Thông báo đã gửi đi rồi, thời hạn là nửa tháng, tiểu thư Khương chỉ cần quay về làm theo ý kiến trên tập tài liệu, thu xếp môi trường và trang thiết bị của nội bộ nhà máy, nửa tháng sau có thể bãi bỏ lệnh ngăn cấm hoạt động”.


Nghe thấy vậy Khương Vy Nhan hơi lo lắng, nói: “Phó hội trưởng Mạnh, nhưng mấy vấn đề liên quan đến nhà máy của chúng tôi trong tập tài liệu căn bản không tồn tại…”


Mạnh Hưng Hiền cười đáp: “Tiểu thư Khương, cô vẫn còn quá trẻ, cô quay về tìm hiểu kĩ ý nghĩa của những tài liệu kia, nửa tháng sau, lệnh niêm phong nhà máy sẽ tự nhiên được bãi bỏ”.


Dứt lời, Mạnh Hưng Hiền đứng dậy, cầm tách trà trước mặt Khương Vy Nhan lên, lắc đầu nói: “Tiếc quá, tôi cứ nghĩ tiểu thư Khương thích uống trà cơ”.


Nghe xong, Khương Vy Nhan cũng đứng dậy, cầm lấy tách trà cười nói: “Phó hội trưởng Mạnh, thực ra tôi rất thích uống trà, trà của phó hội trưởng Mạnh pha nhất định rất ngon”.


Dứt lời, Khương Vy Nhan ngửa cổ uống trà, sau đó cười nói: “Phó hội trưởng Mạnh, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện về việc của nhà máy”.


Mạnh Hưng Hiền nhìn Khương Vy Nhan uống hết tách trà, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với tiểu thư Khương, vấn đề nhà máy của các cô, thực ra cũng rất dễ giải quyết, đó là quay về sắp xếp một chút, ngày mai quay lại, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể được bãi bỏ lệnh niêm phong”.


“Thật sao?”





Đọc nhanh ở VietWriter


Khương Vy Nhan rất kích động, gương mặt ngập tràn nụ cười.


Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mơ màng nhìn bóng dáng Mạnh Hưng Hiền trước mặt đang gọi tên cô: “Tiểu thư Khương… Tiểu thư Khương, cô không sao chứ?”


Khương Vy Nhan vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt mày xây xẩm ngã thẳng lên ghế sofa.


Thấy Khương Vy Nhan nằm trên ghế sofa, Mạnh Hưng Hiền từ căng thẳng, hồi hộp dần biến thành bình tĩnh, điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy dục vọng và hứng thú nhìn cơ thể xinh đẹp quyến rũ trước mắt.


Đặc biệt là đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn mịn màng trước mặt mình.


Mạnh Hưng Hiền nuốt nước bọt, đứng dậy, khóa cửa văn phòng lại, sau đó từng bước đi đến bên cạnh Khương Vy Nhan, cúi người, ngửi mùi thơm trên tóc cô.


Người phụ nữ này thật thơm!


Không phải thơm kiểu nước hoa mỹ phẩm trang điểm, mà cơ thể Khương Vy Nhan tự có một loại mùi hương thơm mát.


Mạnh Hưng Hiền rất kích động, giơ tay, run rẩy cởi dây thắt áo khoác của Khương Vy Nhan…


Chiếc áo khoác từng chút từng chút được cởi ra, lộ ra chiếc áo ngực đen viền ren, cũng lộ ra vóc dáng đầy đặn hoàn hảo của cô!


Đường cong thật mềm mại!


Cơ thể thật mê người!


Khuôn mặt Mạnh Hưng Hiền lộ vẻ hưng phấn, miệng lưỡi khô khốc, tay ông ta chạm lên khuôn mặt đẹp đẽ của Khương Vy Nhan…


Nhưng!


Bịch!


Đột nhiên, cửa văn phòng bị một lực mạnh làm bật tung ra!


Một bóng người giận dữ xuất hiện ở cửa!


Một giây sau, bóng người đó lao thẳng tới, từ phía sau túm lấy cổ áo Mạnh Hưng Hiền, ném ông ta bay ra sau, gầm lên giận dữ: “Ông muốn chết à?”


Rầm một tiếng!


Mạnh Hưng Hiền bị ném văng ra ngoài, nặng nề đập lên bàn làm việc rồi ngã nhào xuống đất!


Đợi đến lúc ông ta bò lên, xoa mũi, phát hiện máu chảy ròng ròng, răng cũng lung lay vài cái. Ông ta trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh Khương Vy Nhan, giận dữ quát: “Mẹ kiếp mày là ai? Có biết đây là đâu không hả? Ai cho mày vào đây? Còn dám đánh tao? Mày muốn chết à?”


Mạnh Hưng Hiền giận dữ gầm lên, âm thanh như một con quái vật, chấn động đến mức cả tòa nhà đều nghe thấy!


Lúc đó, ngoài cửa tụ tập không ít nhân viên nội bộ của hiệp hội doanh nghiệp!


Mấy nhân viên bảo vệ và bảy ông chủ nhà máy, cũng vội vội vàng vàng xông vào!


Khi bọn họ thấy Mạnh Hưng Hiền máu me đầy mặt như vậy, đột nhiên lo lắng, hắng giọng hỏi:


“Phó hội trưởng Mạnh, ông bị làm sao thế?”


“Ôi trời ơi! Ai đánh phó hội trưởng Mạnh ra nông nỗi này, không muốn sống nữa sao?”


“Mày là ai? Dám xông vào phòng làm việc của phó hội trưởng Mạnh! Bảo vệ đâu, mau bắt hắn lại! Người này dám làm loạn ở văn phòng làm việc của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị!”


Mấy ông chủ nhà máy lập tức đỡ Mạnh Hưng Hiền dậy, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn phẫn nộ quát!


Ngay lập tức, mấy nhân viên bảo vệ kia lấy gậy chống bạo loạn từ bên hông ra, lạnh lùng bước về phía Tiêu Chính Văn.


Lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn lạnh băng, toàn thân bừng bừng sát khí, đôi mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.


Sau đó anh đứng dậy, siết chặt nắm đấm, đôi mắt sáng như đại bàng, giương mắt nhìn mấy nhân viên bảo vệ đang bước tới!


“Mẹ kiếp! Thằng này, còn dám làm loạn ở đây, muốn chết à?”


“Lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống! Nếu không, chúng tôi sẽ ra tay!”


Vài nhân viên bảo vệ hét lên, vung gậy trong tay lên nhắm thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn!


Nhưng mà!


Một giây sau!


Chỉ với mấy đòn tấn công, vài tiếng bịch bịch, mấy tên bảo vệ trợn tròn mắt rồi ngã lăn xuống đất!


Trên mặt của mỗi tên, đều là vết in hằn vết đỏ như bao cát boxing, máu mũi chảy ròng ròng!


Cảnh tượng này đã dọa những người xung quanh sợ chết khiếp!


Bảy ông chủ kia, đứng đầu là Thiệu Hoa Đào đứng ngăn cản phía trước, vừa sợ hãi vừa tức giận quát: “Mày… là ai? Sao lại dám làm loạn ở đây? Mày có biết đây là hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà không? Người mà mày vừa ra tay là phó hội trưởng của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà! Chỉ cần ông ấy nói một câu thì mày sẽ thất nghiệp, thậm chí cả họ nhà mày, người thân, bạn bè, tất cả đều bị liên lụy!”





Vì thế, có thể ví như chết không đối chứng!


Những người đứng xem ngoài cửa, lập tức cũng bắt đầu công kích:


“Cái cậu này bị làm sao thế? Phó hội trưởng Mạnh của chúng tôi là người tốt! Cậu đừng ngậm máu phun người!”


“Đây là con chó hoang nhà họ Tiêu, giờ còn ở đây ra vẻ hung dữ, mau gọi người tới bắt cậu ta đi!”


“Mau thả phó hội trưởng Mạnh của chúng tôi ra! Nếu không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”


Trước sự đồng tình và ủng hộ của mọi người, Mạnh Hưng Hiền như có thêm dũng khí, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu thanh niên này, tôi khuyên cậu lập tức thả tôi ra, đồng thời, hãy xin lỗi tôi và những nhân viên bảo vệ của hiệp hội doanh nghiệp vì hành vi ban nãy của cậu! Nếu không, hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi tòa nhà của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà! Bao gồm cả vợ cậu cũng phải trả giá cho sự ngu ngốc và xấc xược của cậu! Cậu hãy suy nghĩ cho cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK