Lưu Đào cười nhạt đầy vẻ chế giễu, ánh mắt lạnh lùng, chứa đầy ý xem thường.
Một con chó hoang, một tên vô dụng ăn bám mà cũng dám đến bao cả Thiên Thượng Lai Tiên ư?
Nực cười!
Thật là nực cười!
VietWriter
Lưu Đào nóng lòng muốn hất tay rời đi ngay, nhưng lại luyến tiếc cơ hội tuyệt vời có thể sỉ nhục Tiêu Chính Văn!
Suy cho cùng nỗi nhục năm đó, hắn đều phải trả lại!
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt trở nên khó coi.
“Hay là thế này đi, xem bộ dạng của anh đoán chừng cũng không ăn nổi Thiên Thượng Lai Tiên, anh quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi mở một phòng bao cho anh, tiền đồ ăn tôi bao, thế nào? Rất có lợi nhỉ, đại thiếu gia nhà họ Tiêu?”, mặt Lưu Đào đầy vẻ đắc ý kiêu ngạo!
Hắn chờ ngày này đã rất lâu rồi!
Cảm giác giẫm đạp thiếu gia nhà họ Tiêu dưới chân, chắc chắn rất thoải mái!
Hắn còn phải quay lại cảnh Tiêu Chính Văn quỳ xuống trước mặt mình, sau đó đăng trong nhóm bạn học cũ, nhất định sẽ gây ra chấn động không nhỏ!
Đọc nhanh ở VietWriter
Thế nhưng, lúc này Tiêu Chính Văn lại nói một cách thờ ơ: “Lưu Đào, tôi không biết trước đây đắc tội với anh thế nào, nhưng dáng vẻ của anh bây giờ khiến tôi rất không vui. Tôi đến là để bao phòng, không phải để nghe anh sỉ nhục, hơn nữa, hai trăm nghìn tệ với tôi mà nói căn bản chẳng là gì.”
Nói xong, Tiêu Chính Văn chuẩn bị lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
Nhưng Lưu Đào lại bật cười ha ha, nói: “Tiêu Chính Văn à, anh còn đang giả vờ sao? Còn nói hai trăm nghìn tệ với anh chẳng là gì à? Anh tưởng tôi không biết ư? Bây giờ địa vị của anh ở nhà họ Khương, không bằng một con chó! Tên chó hoang như anh thì có tư cách gì mạnh miệng trước mặt tôi! Nhà họ Tiêu sớm đã diệt vong từ năm năm trước rồi, thân phận bây giờ của Tiêu Chính Văn anh chính là con chó hoang! Người khắp Tu Hà đều biết, anh còn khoe khoang với tôi cái gì?”
Lưu Đào sắp không nhẫn nhịn được nữa, tên Tiêu Chính Văn này vẫn như trước đây, trong mắt chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Đây là điều khiến Lưu Đào khó chịu nhất!
Rõ ràng bây giờ là một tên vô dụng, cứ phải giả vờ điệu bộ của thiếu gia của gia tộc lớn!
Hừ!
Cái thá gì chứ!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn dần u ám, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Lưu Đào, anh có biết trước đây người nói chuyện với tôi như vậy đều đã chết hết rồi không?”
Câu nói này càng khiến Lưu Đào không ngừng bật cười lớn, la ầm lên: “Ôi trời, anh cũng biết giả vờ thật đấy! Sao nào, lẽ nào anh còn muốn ra tay đánh tôi ư? Được được được, anh cứ ra tay đi, tôi lại muốn xem nắm đấm của anh cứng hay là người của tôi đông hơn!”
Nói xong, Lưu Đào lấy bộ đàm ra, lạnh lùng hét một tiếng: “Tất cả mọi người tập hợp ở sảnh!”
Chớp mắt hai mươi tên bảo vệ nhà hàng mặc vest đen đã nhanh chóng đến phía sau Lưu Đào, trong tay đều cầm côn điện!
Nếu như bị điện giật, toàn thân sẽ tê liệt tại chỗ, ngã phịch xuống đất.
Lông mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại, sự lạnh lùng ẩn giấu trên người tựa như kiếm sắc sắp rút ra khỏi vỏ!
Anh vốn không định làm to chuyện, nhưng tên Lưu Đào này ức hiếp người quá đáng rồi!
Nếu không phải nể mặt bạn học cũ trước đây thì hắn đã chết từ lâu rồi!
Suy cho cùng, vẫn chưa từng có ai dám trách mắng và sỉ nhục chủ soái Bắc Lương như thế!
“Sao, không phải anh ghê gớm lắm à? Lúc đi học đã biết bản lĩnh anh tài giỏi, bây giờ anh thể hiện cho tôi xem đi! Tới đi!”, Lưu Đào khiêu khích được nước lấn tới.
Ầm!
Tiêu Chính Văn cũng không nhịn được nữa, bước lên một cước đá mạnh vào bụng của Lưu Đào, đá hắn bay thẳng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, còn lăn lộn mấy vòng.
Lúc này Lưu Đào hoàn toàn nổi điên!
Hắn ôm bụng, nôn ra nước chua, đau đớn mặt đỏ ửng lên, chỉ vào Tiêu Chính Văn gầm lên giận dữ: “Mẹ nó! Mày thật sự dám ra tay với tao à? Tiêu Chính Văn, mày tiêu rồi! Còn ngây ra đó làm gì? Lên hết cho tôi! Đánh gãy chân hắn, rồi ném ra ngoài cho tôi! Còn có con bé kia, ném luôn ra ngoài!”
Lúc này, Na Na sớm đã bị dọa nấp sau lưng Tiêu Chính Văn, lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhìn mấy kẻ cầm côn điện sắc mặt hung ác đang xông đến!
“Bố ơi, Na Na sợ…”, Na Na kêu lên.
Tiêu Chính Văn ôm Na Na vào lòng, an ủi: “Đừng sợ, có bố ở đây!”
Đối phó những người này, Tiêu Chính Văn dùng một tay là đủ.
Đúng như dự đoán, mấy phút tiếp theo Tiêu Chính Văn giống như mãnh hổ xuống núi, một quyền một cước đánh ngã toàn bộ bảo vệ tay cầm côn điện kia xuống đất!
Trong đó một tên còn muốn đánh lén, vồ tới Tiêu Chính Văn từ phía sau, nhưng bị Tiêu Chính Văn nghiêng người né tránh, sau đó lên gối, đánh vào lồng ngực thật mạnh!
Trong nháy mắt, ngực tên bảo vệ kia gãy hai xương sườn, cả người ngã thẳng xuống sàn, kêu rên mấy tiếng thảm thiết.
Mà bên kia, lúc này Lưu Đào đứng dậy, sắc mặt hoảng loạn nhìn bảo vệ ngã đầy dưới sàn, mặt đỏ tía tai chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lớn: “Tiêu Chính Văn! Mày tiêu rồi, mày tiêu rồi! Mày biết ông chủ của Thiên Thượng Lai Tiên là ai không? Mày lại dám gây chuyện ở đây? Tao sẽ nói với ông chủ, mày đợi chết đi!”
Nói xong, Lưu Đào vội lấy điện thoại ra, gọi cho một số, nói: “Cậu Tưởng cậu Tưởng, xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi! Có người gây chuyện ở Thiên Thượng Lai Tiên, đánh mười mấy bảo vệ bị thương! Anh mau mang người đến xem, nếu không thì đối phương sẽ dỡ cả Thiên Thượng Lai Tiên mất!”
“Cái gì? Có người dám gây sự ở Thiên Thượng Lai Tiên ư? Lưu Đào! Cậu ngăn hắn lại, tôi đến ngay! Mẹ kiếp! Cả gan dám gây sự ở nhà hàng Tưởng Hoành tôi mở, đúng là không muốn sống!”
Nhưng sắc mặt Tiêu Chính Văn không thay đổi, nói rất thản nhiên: “Vậy thì đợi đi, đợi cái thiếu gia Tưởng trong miệng anh đến”.
“Được được! Bây giờ mày ngông cuồng lắm, lát nữa rồi xem mày thấp kém cỡ nào!”, Lưu Đào nói một câu độc ác.
Mười phút trôi qua, một chiếc Bentley Continental chạy nhanh đến, phát ra tiếng ầm vang của động cơ, dừng ở cổng Thiên Thượng Lai Tiên!
Phía sau còn có bốn chiếc xe van màu đen đi theo!
Cửa xe mở ra, hơn hai mươi gã đàn ông lực lưỡng xăm mình, toàn bộ nhảy xuống xe, trong tay cầm theo côn thép!
Mà trong chiếc Bentley Continental, Tưởng Hoành xuống xe với sắc mặt giận dữ, vừa bước vào đại sảnh thì chỉ vào Lưu Đào toàn thân run rẩy bên cạnh, gầm lên: “Người đâu? Người gây sự đâu? Đám ăn hại, nhiều người như vậy mà ngay cả tên gây chuyện cũng không chế ngự được!”