Tiền Đại Phú đang quỳ trên mặt đất, không hề nghi ngờ tính xác thực của lệnh bài tướng quân này, nhưng mà, ông ta cũng không dám nghi ngờ!
Bởi vì, ở Hoa Quốc, không ai dám giả mạo lệnh bài tướng quân!
Nếu như phát hiện ra sẽ là tội tru di cửu tộc!
Vì vậy, người có thể lấy ra lệnh bài tướng quân này nhất định là một nhân vật cấp cao chức lớn!
Cả đời này Tiền Đại Phú cũng không thể nào ngờ được, mình lại đắc tội với Vua Bắc Lương!
Đó là vị chủ soái tối cao đã khiến hàng triệu quân đội của tám quốc gia khiếp sợ!
VietWriter
Là tượng đài của Hoa Quốc!
Ba trăm nghìn quân Bắc Lương…
Quá kinh khủng!
Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tiền Đại Phú đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ông đã biết tội chưa?”
Toàn thân Tiền Đại Phú run lên bần bật, dập đầu nói: “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội rồi ạ, cầu xin chủ soái tha cho, tôi nhất thời hồ đồ, nói năng lung tung, tôi đáng chết!”
Bốp bốp bốp!
Nói xong, Tiền Đại Phú không ngừng tự tát vào miệng mình!
Những vị khách ở khu vực bán trang sức trong khu mua sắm lúc này đều đứng vây xung quanh, khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Thậm chí có người còn nhận ra thân phận của Tiền Đại Phú.
“Mẹ ơi! Đó không phải là ông chủ của Vĩnh Xương sao? Sao ông ta lại quỳ xuống dập đầu với người khác thế kia?”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ai biết được, nhưng mà người đàn ông kia là ai nhỉ, lại có thể khiến Tiền Đại Phú quỳ xuống dập đầu xin lỗi”.
Số người vây xung quanh càng lúc càng đông, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, cũng không định làm to chuyện, nói một câu đơn giản rồi kéo Khương Vy Nhan rời đi.
Cho đến khi Tiêu Chính Văn rời đi, Tiền Đại Phú như được vớt từ dưới sông lên, cả người mềm nhũn, ngã rạp xuống đất!
Khoảnh khắc đó, ông ta đã cảm nhận được cái chết!
Lúc này Lý Mỹ Nhi đã chọn rất nhiều đồ trang sức, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy daddy của mình nằm rạp trên đất, còn nghĩ rằng ông ta bị bệnh, liền hét lớn: “Daddy, daddy! Anh bị sao vậy?”
“Nhanh, nhanh, nhanh dìu anh quay về…”, hai chân Tiền Đại Phú mềm nhũn, không thể đứng vững được.
…
Ở bên này, khi Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan ra khỏi đám đông, lúc này cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn một cách nghiêm túc, sau đó nghi ngờ hỏi: “Tiêu Chính Văn, chuyện vừa nãy là như nào vậy? Anh… anh là Vua Bắc Lương à?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Không phải”.
“Nhưng mà, Tiền Đại Phú kia quỳ dưới chân anh, gọi anh là Vua Bắc Lương… Hơn nữa, anh cũng nói, anh có ba trăm nghìn quân Bắc Lương… Tiêu Chính Văn, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì vậy?”
Khương Vy Nhan rất ấm ức, trong lòng có chút tức giận.
Tiêu Chính Văn bước lên trước một bước, sờ má Khương Vy Nhan, nói: “Vy Nhan, em thật sự hiểu nhầm rồi, anh không phải Vua Bắc Lương, vừa nãy anh chỉ mượn danh của Vua Bắc Lương mà thôi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy ra lệnh bài tướng quân trước đó, nói: “Em nhìn xem, cái này chính là lệnh bài tướng quân của Bắc Lương, em cũng biết, anh là lính xuất ngũ của Bắc Lương, lệnh bài tướng quân này là do chủ soái Bắc Lương cho anh, đây là một biểu tượng danh dự, hôm nay anh lấy ra để hù dọa Tiền Đại Phú thôi”.
Nghe Tiêu Chính Văn giải thích, lông mày của Khương Vy Nhan vẫn còn chút nghi ngờ, nói: “Thật sao?”
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười, nói: “Thật mà, đi thôi”.
Sau khi mua sắm xong, bọn họ tìm một nhà hàng náo nhiệt ăn bữa trưa, ăn xong Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan và Na Na về nhà.
Nhưng bọn họ vừa bước đến đầu ngõ!
Đột nhiên một chiếc xe tải mất kiểm soát lao về phía Khương Vy Nhan và Na Na với tốc độ kinh người.
Khoảnh khắc đó!
Những người đi đường đều sửng sốt, vội vàng hét lớn!
Còn Tiêu Chính Văn vừa mới mua ba cây kẹo hồ lô từ cửa hàng bán kẹo trên phố, ngay lúc anh xoay người, hai mắt anh trợn to, lập tức ném ba cây kẹo hồ lô ra, cả người tỏa ra sát khí ngút trời, chạy nhanh về phía Khương Vy Nhan, hét lớn: “Vy Nhan! Mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Lúc này, Khương Vy Nhan đang ở giữa đường vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe tải mất kiểm soát đang lao tới!
Lúc đó, hai mắt cô trợn tròn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Ngay khi chiếc xe tải cách cô chưa đầy một mét, một bóng người to lớn phía sau lao tới, ôm chặt Khương Vy Nhan và Na Na ra ngoài!
Bùm!
Ngay lúc đó, chiếc xe tải mất kiểm soát lao thẳng vào một cửa hàng lớn bên đường, khiến cả bức tường đổ ầm xuống!
Người bay tứ tung khắp nơi, còn có một số người toàn thân bê bết máu, không ngừng than khóc!
Còn ở phía này, Tiêu Chính Văn ôm chặt Khương Vy Nhan, bảo vệ cô trong lòng!
Khương Vy Nhan ôm Na Na, được Tiêu Chính Văn ôm chặt trong lòng, mặc dù lúc ngã xuống toàn thân đau nhức nhưng cô vẫn ôm chặt Na Na, không để cho cô bé phải chịu bất cứ tổn thương nào!
Lúc này, Tiêu Chính Văn lo lắng hét lớn: “Vy Nhan, Na Na, hai mẹ con không sao chứ?”
Khương Vy Nhan đầu óc trống rỗng, lúc này mới phản ứng lại, đáp: “Không sao ạ”.
Na Na bị dọa bật khóc nức nở, hét lớn: “Mẹ ơi, hu hu hu…”
Khương Vy Nhan nhanh chóng đứng dậy, ôm Na Na, an ủi cô bé.
Đồng thời, cô nhìn về phía đám người toàn thân bê bết máu, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi!
Nguy hiểm quá!
Nếu không phải có Tiêu Chính Văn, mình và Na Na sợ rằng đã…
Ngay sau đó, Cục thanh tra và xe cấp cứu ập đến.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy một dãy số lạ.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cay độc của một người phụ nữ trung niên: “Mạng của chồng và con trai tao, tao sẽ dùng mạng của con gái và vợ mày để đổi! Tiêu Chính Văn, đây là lần cảnh cáo thứ nhất! Lần sau gia đình ba người chúng mày không còn may mắn như vậy được nữa đâu!”
Cạch!
Nói xong câu này liên cúp máy!
Tiêu Chính Văn nghi ngờ, nhanh chóng quét mắt qua đám đông phía trước và những người ở các tòa nhà xung quanh, anh quan sát bất cứ nơi nào có người.
Sự thù địch bộc phát từ cơ thể của Tiêu Chính Văn!
Chuyện này là có người cố ý muốn tông chết Khương Vy Nhan và Na Na!
Là ai?
Là ai?
“Ở đâu?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Nam Lĩnh, tỉnh Vân”, Tống Hậu Lượng nghiêm giọng nói: “Theo phán đoán của tôi, sự việc lần này rất có thể là kế hoạch của nhà họ Vân! Bọn họ muốn báo thù cho Kim Thái và Kim Chính Long…”
Tỉnh Vân?
Nhà họ Vân!
Cơn tức giận u ám trong khóe mắt Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng phát vào lúc này!
Anh hất tay, khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí, nói với Long Nhất: “Điều binh! Bao vây tỉnh Vân cho tôi!”