Một trăm triệu tệ sao?
Long Nhất nghe vậy, tiến lên trước một bước, nhìn lướt qua bản hợp đồng, gương mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, trừng mắt với Đổng Lực Hằng đang ngồi ở ghế chủ tịch hút xì gà, âm trầm nói: “Ông chủ Đổng, sao lại biến thành một trăm triệu rồi?”
Đổng Lực Hằng cười khẩy, nói: “Trăng sao cái gì? Vốn dĩ là một trăm triệu tệ mà!”
“Muốn ký hay không thì tùy, muốn có nhà máy này của tôi thì mau ký đi, rề rà làm gì!”
Sắc mặt Long Nhất vô cùng khó coi, nói: “Lúc trước đã thương lượng là năm mươi triệu! Vì sao lại nhất thời thay đổi! Đây là vi phạm quy tắc!”
VietWriter
Tính tình Long Nhất khá nóng nảy, nếu đổi lại là chỗ khác, anh ta đã sớm ấn Đổng Lực Hằng xuống rồi đánh ông ta một trận tơi bời!
Tuy nhiên, bây giờ đang đàm phán chuyện kinh doanh, anh ta không thể bốc đồng!
Bằng không sẽ hỏng việc của chủ soái!
“Cậu Long Nhất, cậu có nhầm lẫn gì không? Năm mươi triệu chỉ là tiền cọc! Giá tôi đưa ra là một trăm triệu mới đúng”.
Đổng Lực Hằng cười tủm tỉm, ngồi thẳng lưng, ôm nữ trợ lý bên cạnh, nhìn vẻ mặt u ám của Tiêu Chính Văn, cười nói: “Ông chủ Tiêu này, xem xong chưa? Xem xong rồi thì mau chóng ký đi”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ấn hợp đồng xuống bàn, hỏi: “Cấp dưới của tôi nói với tôi rằng, vụ mua bán này ấn định là năm mươi triệu, ông chủ Đổng nhất thời tăng giá, chẳng phải là không giữ chữ tín sao?”
Đổng Lực Hằng liếc Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Hừ! Chữ tín? Chữ tín có thành cơm ăn được không? Nói thật với mấy người! Giá vừa nãy là năm mươi triệu tệ, giá hiện giờ là một trăm triệu tệ!”
“Ông chủ Đổng, ông làm vậy, quá thất đức rồi! Nhất thời xuyên tạc thay đổi giá cả, tôi có thể kiện ông!”
Long Nhất bừng bừng lửa giận, chỉ tay vào Đổng Lực Hằng, giận dữ mắng.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn vẫn còn ở đây thì Long Nhất đã gọi người đến dỡ luôn nhà máy này, đưa Đổng Lực Hằng đi thẩm vấn từ lâu!
Đọc nhanh ở VietWriter
Đổng Lực Hằng bật cười: “Kiện tôi? Ha ha ha! Trước đó hai bên chúng ta đã ký hợp đồng mua bán nhà máy nào với giá năm mươi triệu tệ chưa? Làm gì có đâu! Tôi cũng không ngại nói cho mấy người biết, bây giờ nhà máy này có giá một trăm triệu! Ban nãy có người ra giá một trăm hai mươi triệu mua nhà máy này của tôi! Tôi bán cho mấy người giá một trăm triệu chính là nể mặt cậu Long Nhất rồi! Tôi làm vậy, lẽ nào không phải là vì uy tín sao?”
Đổng Lực Hằng cười tít mắt.
Thủ đoạn này là phương pháp phổ biến trong kinh doanh.
Long Nhất nhìn Tiêu Chính Văn, dò hỏi ý kiến của anh.
Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Ông chủ Đổng, ông chắc chắn chúng tôi sẽ mua nhà máy này à?”
Nhà máy Thiên Tường phù hợp nhất với các yêu cầu của Tiêu Chính Văn hiện giờ.
Thế nhưng, Đổng Lực Hằng này lại được voi đòi tiên, nâng giá lên một trăm triệu tệ, khiến trong lòng Tiêu Chính Văn không thoải mái!
Đổng Lực Hằng cười nói: “Ông chủ Tiêu đừng hiểu lầm, giá cả chính là như vậy, mấy người không cần cũng không sao, dù gì cũng có người cần nhà máy của chúng tôi”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, hỏi: “Vậy ông cho Đổng có thể nói cho tôi biết, là ai muốn tranh với tôi mua lại nhà máy này hay không?”
Đổng Lực Hằng khẽ liếc mắt, lắc đầu nói: “Chuyện này không nói cho cậu được, đây là quy tắc trong kinh doanh, cũng là vấn đề cơ mật! Ông chủ Tiêu, cậu muốn mua hay không chỉ cần ký tên là được, sau khi cậu ký xong thì tôi sẽ cho cậu biết đối thủ của cậu là ai”.
Tiêu Chính Văn cau mày, đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh tanh nhìn Đổng Lực Hằng, nói: “Tôi cho ông chủ Đổng một cơ hội cuối cùng, nhà máy này, ông có chắc muốn tăng giá vào lúc này không?”
Đổng Lực Hằng nhíu mày, đập bàn, lớn tiếng nói: “Đúng! Một trăm triệu, tôi chắc giá một trăm triệu tệ! Cậu mua hay không thì tùy, không mua thì biến! Người đâu, tiễn khách!”
“Chờ chút”.
Tiêu Chính Văn xua tay.
Đổng Lực Hằng thấy vậy, lập tức cười toe toét, nói: “Vậy có phải hay hơn không, ông chủ Tiêu, nhà máy này của tôi rất đáng giá, một trăm triệu tệ, mấy người không hề lỗ, mau ký hợp đồng đi”.
“Ông chủ Đổng hiểu lầm rồi, tôi đâu có nói là muốn ký. Giờ tôi cũng thay đổi ý định rồi, hai mươi triệu tệ, thu mua nhà máy của ông, ông thấy thế nào?”
Tiêu Chính Văn nói, nụ cười nhạt treo trên khóe môi.
Hai mươi triệu tệ?
Nghe vậy, cơ mặt Đổng Lực Hằng co rút, tức giận đứng bật dậy, mắng: “Mẹ kiếp, mày chơi tao à? Hai mươi triệu tệ, sao không đi cướp luôn đi? Đúng một trăm triệu, không có tiền thì cút!”
“Vào hết đây cho ông!”
Dứt lời, hàng chục tên đàn em của nhà máy từ ngoài cửa xông vào, bao vây toàn bộ văn phòng trong nháy mắt!
Đổng Lực Hằng có thể phát tài, phần lớn phụ thuộc vào việc nuôi dưỡng đám đàn em côn đồ này!
Đa số những thương nhân hợp tác với Đổng Lực Hằng đều phải chịu sự đe dọa và quấy rối của Đổng Lực Hằng, dùng giá thấp hơn mức thị trường, ép họ hợp tác!
Do đó, danh tiếng của Đổng Lực Hằng trong vùng này rất tồi tệ!
Rất nhiều người sợ ông ta!
Tiêu Chính Văn và Long Nhất cùng quan sát xung quanh một lượt, khóe mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và xem thường.
“Ông chủ Đổng, ông như này là muốn động tay động chân à?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Đổng Lực Hằng quát: “Biết điều thì mau ký đi! Nếu không sẽ đánh gãy hai chân các người!”
Mấy tên đàn em cũng nhao nhao rút dao găm sáng loáng và gậy sắt từ thắt lưng ra!
Tạo thành mối uy hiếp đe dọa, buộc Tiêu Chính Văn phải ký hợp đồng!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nói: “Ông chủ Đổng, ông đang muốn ép mua ép bán sao?”
“Phải! Nếu không muốn cụt chân cụt tay thì mau ký đi! Bằng không, thứ đồ trong tay mấy người anh em của tôi không có mắt đâu!”
Đổng Lực Hằng cười khẩy, đe dọa.
“Vậy tôi không ký thì sao?”, Tiêu Chính Văn thấp giọng hỏi.
“Mẹ kiếp! Tao thấy mày chưa được nếm mùi đòn rồi! Mấy người, đi xông lên đánh thằng ranh này một trận! Ấn tay cậu ta xuống ký tên cho tôi!”
Đổng Lực Hằng hét lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo!
Ba bốn tên côn đồ, vung vẩy dao găm trong tay, vẻ mặt hung ác đi về phía Tiêu Chính Văn!
Long Nhất đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, rút súng từ thắt lưng ra, trong chớp mắt, một tay túm lấy cổ áo Đổng Lực Hằng, họng súng đặt trên đầu ông ta!
“Dám động vào đại ca tôi sao? Chán sống rồi hả?”
Long Nhất phẫn nộ, lửa giận bừng bừng không khống chế nổi nữa!
“Dừng tay! Lui xuống hết cho tôi!”
Đối phương, có chuẩn bị mới đến!
Đúng lúc này, Trịnh Thiên Thái từ ngoài cửa vội vội vàng vàng đi vào, đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, cúi người nói: “Anh Tiêu, khiến anh hoảng sợ rồi, bên ngoài đã xử lý sạch sẽ”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
Bấy giờ, Đổng Lực Hằng nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào, sợ tới mức suýt lên cơn đau tim, sắc mặt trắng bệch, khiếp sợ!
“Thiên… Thiên Gia!”
Đổng Lực Hằng hoảng hốt gọi một tiếng!