Khi nghe thấy điều này, toàn bộ phòng họp đều trở nên im lặng!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết Tiêu Chính Văn lấy sự tự tin này ở đâu ra!
“Được! Nếu như không lấy được dự án hợp tác với năm nhà cung cấp vật liệu này, Khương Vy Nhan sẽ nhận trách nhiệm và từ chức, Khương Mỹ Nghiên sẽ đảm nhận toàn bộ dự án lần này! Còn cậu Tiêu Chính Văn, cũng cút ra khỏi nhà họ Khương chúng tôi!”
Khương Thái Xương lạnh lùng nói, trong mắt xẹt qua tia lửa giận!
“Được!”, Tiêu Chính Văn bình thản đáp.
Khương Thần và Từ Phân đang ngồi yên không dám nói gì lúc này lo lắng vô cùng.
“Tiêu Chính Văn! Cậu làm cái gì thế? Cái gì mà cậu liền đồng ý rồi? Chuyện này có liên quan đến cậu à, đây là chuyện của con gái tôi, Khương Vy Nhan còn chưa gật đầu thì cậu là cái thá gì chứ?”, Từ Phân hét lớn: “Ông ơi, con không đồng ý, cái thằng vô dụng Tiêu Chính Văn này không thể đại diện cho con gái của con được!”
“Đúng vậy! Anh ta không thể đại diện cho chị cháu được”, Khương Thần cũng nói theo, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Gia đình ba người Khương Mỹ Nghiên cười khoái trá nhưng không nói gì.
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước từng bước đến trước mặt Khương Vy Nhan, người đang ấm ức vô cùng, nói: “Hãy tin anh”.
Hai mắt Khương Vy Nhan đã đỏ hoe, gật đầu nói: “Vâng, em tin anh”.
Cô cũng không biết vì sao, khoảnh khắc đó cô lại tin tưởng Tiêu Chính Văn như vậy, tin rằng Tiêu Chính Văn có thể làm được bất kỳ điều gì mà anh nói.
Nghe thấy Khương Vy Nhan gật đầu đồng ý, Từ Phân tức đến mức suýt xỉu/ngất tại chỗ, chỉ vào mặt Khương Vy Nhan chửi bới: “Khương Vy Nhan à/ơi là Khương Vy Nhan! Cô không có não à, lại tin lời cái thằng chó hoang này? Nó thì có thể làm được gì chứ? Tôi… tôi đúng là bị hai người làm cho tức chết thôi!”
Khương Thần cũng tràn đầy bất mãn, tức giận gầm lên: “Hai kẻ vô dụng! Để tôi xem xem, ngày mai mấy người làm cách nào để lấy được hợp đồng hợp tác với năm nhà cung cấp vật liệu!”
Khi mọi người tản đi, tiếng mắng mỏ chửi bới cũng dần biến mất.
Trong phòng họp chỉ còn lại Khương Vy Nhan đang bất lực và Tiêu Chính Văn với vẻ mặt lãnh đạm.
Cho tới bây giờ, Khương Vy Nhan mới có chút hối hận và sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên quyết đứng lên, thu dọn tài liệu, nói: “Bây giờ em đi tìm những tài liệu liên quan đến chuyện hợp tác”.
Cô không cho rằng Tiêu Chính Văn có thể lấy được năm hợp đồng đó về cho cô, mà cô cho rằng lý do anh đồng ý là vì muốn cô nỗ lực đi bàn bạc chuyện hợp tác.
“Không cần đâu, em cứ quay về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tự nhiên sẽ có người tìm đến cửa”, Tiêu Chính Văn nói.
Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan ngây người ra, nghi ngờ hỏi: “Sao có thể thế được? Tiêu Chính Văn, anh đừng có lừa em”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nói: “Trước đây anh có quen vài người bạn, cũng làm nghề cung cấp vật liệu, lát nữa anh sẽ gọi điện hỏi bọn họ xem”.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”, vẻ mặt lo lắng của Khương Vy Nhan lập tức trở nên vui vẻ.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, sắc mặt của cô lại trở nên rất khó coi, còn có chút sợ hãi, nói: “Nhưng mà, cho dù anh lấy được hợp tác dự án với năm nhà cung cấp vật liệu đó thì cũng không được, vừa nãy ông nội nói rồi, có một số người đang nhắm vào chúng ta, đập phá bốn nhà máy của chúng ta và buông lời đe dọa các nhà cung cấp vật liệu khác, em sợ rằng đến lúc đó, những người mà anh tìm được cũng bị bọn chúng đánh cho chạy mất”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nói: “Không sao đâu, yên tâm đi, nhà cung cấp vật liệu anh tìm được không phải là những người có thể dễ dàng động đến được đâu, dù cho bọn chúng dám ra tay thì còn có anh đây mà, anh sẽ thay em giải quyết”.
Lúc này, ở phía Khương Mỹ Nghiên, cô ta đang ở trong khách sạn, trên người quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng. Cô ta vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, lướt nhanh bằng đôi chân dài và trắng nõn như ngọc, nằm xuống giường, sau đó bò vào trong lòng của Ngô Khoan Nghiệp, cười khinh khỉnh nói: “Anh có biết Tiêu Chính Văn đã nói gì trong cuộc họp ngày hôm nay không?”
“Hả? Nói gì cơ?”, Ngô Khoan Nghiệp vòng tay qua eo Khương Mỹ Nghiên, những ngón tay vuốt ve làn da mịn màng.
“Anh ta nói, ngày mai có thể tìm được năm nhà cung cấp vật liệu, thật sự cười chết em luôn, anh ta nghĩ mình là ai chứ? Một câu nói đơn giản là có thể tìm được năm nhà cung cấp vật liệu sao?”, Khương Mỹ Nghiên cười khẩy, trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy sự mỉa mai.
“Ha ha ha!”
Ngô Khoan Nghiệp hút một điếu xì gà, cười nói: “Vậy thì để anh xem xem, ngày mai anh ta có thể tìm được năm đối tác nào”.
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp đè lên người Khương Mỹ Nghiên, khiến cô ta kêu lên oai oái: “Úi, anh nhẹ thôi, đè vào tóc em rồi”.
Ngày hôm sau, ở phòng họp nhà họ Khương.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, vẻ mặt ai nấy đều có vẻ rất sốt ruột.
“Khương Vy Nhan, không phải cô nói sẽ có năm đối tác tìm tới sao? Đã một tiếng trôi qua rồi, sao đến cái bóng cũng không thấy đâu thế?”
Khương Mỹ Nghiên đầu têu, lạnh lùng chất vấn.
“Đúng vậy! Đúng là chỉ biết nói xằng! Hại chúng tôi mừng hụt!”
“Hừ! Một thứ rác rưởi bị đuổi khỏi nhà họ Khương thì có thể mang lại gì cho nhà họ Khương chứ? Chỉ có vô số chuyện cười mà thôi”.
“Ông cụ, tôi đề nghị, trực tiếp phế chức người đảm nhiệm dự án hợp tác của nhà họ Khương với tập đoàn Lợi Dân của Khương Vy Nhan đi!”
Trong phút chốc, cả đám trở nên vô cùng hưng phấn.
Khương Vy Nhan ngồi ở phía dưới, vẻ mặt rất lo lắng và sợ hãi.
Cô liên tục nhìn thời gian trên điện thoại, trong lòng không ngừng cầu nguyện những gì Tiêu Chính Văn nói là sự thật.
Tuy nhiên, khi một tiếng đồng hồ trôi qua, cô dường như đã tuyệt vọng.
Lẽ nào, Tiêu Chính Văn lừa mình sao?
Từ Phân ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Khương Vy Nhan, tôi đã nói với cô rồi mà, cái tên Tiêu Chính Văn đó không đáng tin! Cô lại cứ không chịu nghe! Bây giờ thì hay rồi, đến bây giờ anh ta vẫn chưa chịu xuất hiện, để cô một mình ở đây chịu sự chỉ trích của mọi người, tôi nói này, cô mau chóng ly hôn đi, tôi sẽ giúp cô tìm một cậu chủ giàu có”.
Khương Thần cũng cười mỉa mai: “Khương Vy Nhan, chị không cần phải đợi nữa đâu, chuẩn bị đồ đạc phắn khỏi nhà họ Khương là được rồi đấy”.
Trước áp lực của mọi người, Khương Vy Nhan lộ ra vẻ bất lực, nước mắt lưng tròng, sau đó ngẩng đầu lên, cố gắng giải thích: “Con tin Tiêu Chính Văn…. Cầu xin mọi người, đợi thêm một chút nữa thôi”.
Tuy nhiên!
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ sẽ phế bỏ chức vụ người phụ trách dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân của Khương Vy Nhan, từ giờ sẽ do Khương Mỹ Nghiên đảm nhận. Thời gian không còn nhiều nữa, cháu mau chóng tiến hành hợp tác với năm nhà cung cấp vật liệu càng sớm càng tốt”.
Khương Mỹ Nghiên nghe thấy vậy, cười vui vẻ đắc ý, vội vàng đứng lên, lấy năm bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra, nói: “Ông nội, cháu đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ông xem xem”.
Nghe thấy vậy, Khương Thái Xương kích động nhận lấy hợp đồng, xem kỹ một lúc, trên mặt tràn đầy vẻ tán thưởng, cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Ông nội quả nhiên không nhìn nhầm cháu”.
Những người khác của nhà họ Khương cũng khen không dứt miệng.
“Tốt quá rồi! Giải quyết xong đúng là nhẹ nhõm hẳn!”
“Thực lực của Khương Mỹ Nghiên thì còn phải nghi ngờ gì nữa, không giống như một số người, không có năng lực lại cứ muốn làm, thành công không thấy chỉ thấy thất bại!”
“Ha ha, người như vậy ấy, lẽ ra nên bị đuổi khỏi công ty từ lâu rồi, giữ lại chỉ tổ ăn bám chúng ta thôi! Đúng là thùng rỗng kêu to mà!”
Ha ha ha!
Trong phút chốc, cả phòng họp tràn ngập tiếng cười chế giễu.
Còn Từ Phân sắc mặt khó coi vô cùng, đập bàn, giận dữ đứng dậy nói: “Ông ơi, chuyện này tại sao lại trùng hợp như vậy được? Lúc này Khương Mỹ Nghiên có thể lấy ra hợp đồng nhanh như thế, con tin chắc nó chính là người đã sai người đập phá các nhà máy và buông lời đe dọa với các nhà cung cấp!”
“Thím à, chuyện này không thể nói bừa như vậy được! Đây rõ ràng là do cháu thức cả đêm không ngủ, ngồi bàn bạc tiếp rượu với các đối tác mới lấy được năm hợp đồng này! Thím đừng có ngậm máu phun người chứ!”, Khương Mỹ Nghiên tức giận nói.
Khương Văn Kỳ và Tiết Mai cũng nói giúp: “Đúng vậy! Con gái tôi vất vả như vậy, cả ngày hôm qua chạy Đông chạy Tây, nào giống con nhóc Khương Vy Nhan nhà cô, chỉ biết ngồi đó chờ đợi, rồi có đợi được không? Không bằng đi chết luôn đi?”
Ngay lập tức, nhà Khương Văn Kỳ và nhà Từ Phân nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt.
Cả phòng họp giống như một cái chợ!
“Đủ rồi!”, Khương Thái Xương tức giận đập bàn, lạnh lùng nói: “Lẽ nào bây giờ tôi không có tiếng nói trong cái nhà này rồi nữa sao?”
Ngay lập tức cả phòng họp chìm vào im lặng.
Khương Vy Nhan rốt cuộc không kìm được mà bật khóc.
Cô vẫn luôn đợi Tiêu Chính Văn, tuy nhiên anh vẫn không xuất hiện, lẽ nào cô thật sự không nên tin tưởng anh sao?
Đúng lúc này, một trợ lý vội vàng xông vào phòng họp, hét lớn: “Chủ tịch… năm vị chủ tịch của tập đoàn Hoa Minh, tập đoàn Vinh Lợi, tập đoàn Phương Tín, tập đoàn Lợi Nhĩ và tập đoàn Thiên Quân vừa ngồi xe chuyên dụng đến công ty chúng ta, nói rằng…. muốn gặp ông!” Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe hoặc FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!
“Gì cơ!”
Khương Thái Xương lập tức kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế!
Không chỉ riêng lão, tất cả những người điều hành cấp cao ở trong phòng họp đều kích động đứng lên!
Năm chủ tịch của năm tập đoàn này giống như năm con cá sấu khổng lồ trong ngành cung cấp vật liệu ở Tu Hà!
Sao bọn họ đột nhiên lại đến công ty nhà họ Khương như vậy?