Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Vô cùng gấp rút!


Tiêu Chính Văn lãnh đạm bế Na Na lên, cười giải thích: “Trong mắt trẻ con, thanh tra cũng là chú binh lính, phải không Na Na?”


Na Na suy nghĩ một chút, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang nháy mắt với mình, lập tức gật đầu, nói: “Vâng ạ”.


Khương Vy Nhan nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục chất vấn.


VietWriter


Sau nửa ngày, Na Na đã ngủ say, Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi ở bên cạnh, đi tới gần anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, vừa nãy em kích động quá, anh… không sao chứ?”


Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn Khương Vy Nhan, tự sờ má mình, cười nói với Khương Vy Nhan: “Anh không sao, anh lại hi vọng ngày nào cũng được em đánh ấy chứ”.


Khương Vy Nhan liếc nhìn anh, hờn dỗi nói: “Dẻo mỏ”.


Sau đó, bầu không khí trầm xuống, dường như giữa hai người không còn chuyện gì để nói.


“Anh…”


“Em…”


Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan gần như cùng lúc mở lời, sau đó Tiêu Chính Văn mỉm cười nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Em nói trước đi”.





Đọc nhanh ở VietWriter


Khương Vy Nhan vén lọn tóc xõa bên tai, hơi lo lắng, hỏi: “Anh có chắc là đã giải quyết xong chuyện nhà họ Ninh không? Ba ngày sau là tới bữa tiệc Ninh Dương nhậm chức thiếu tá rồi, nếu như anh vẫn chưa nghĩ ra cách vậy thì mau chóng rời khỏi Tu Hà đi….”


Tiêu Chính Văn mỉm cười, nhìn Khương Vy Nhan đang lo lắng trước mặt, hỏi: “Em đang quan tâm anh sao?”


Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, nói: “Ai thèm quan tâm anh chứ! Anh đừng có nằm mơ! Em chỉ là… chỉ là lo cho Na Na, bây giờ Na Na quấn anh như vậy, nếu như anh xảy ra chuyện gì, Na Na nhất định… nhất định sẽ rất buồn, Tiêu Chính Văn, đồng ý với em được không, rời khỏi Tu Hà, như vậy nhà họ Ninh không thể nào làm gì anh được rồi”.


Tiêu Chính Văn mỉm cười, nhìn Na Na đang ngủ say trên giường bệnh, nói: “Anh biết rồi, em yên tâm đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa”.


Khương Vy Nhan còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Chính Văn cô không nói thêm nữa.


Nếu như đến bước đường cùng, cô sẵn sàng cùng Tiêu Chính Văn gánh vác mọi chuyện.


Một lúc sau, Long Nhất đột nhiên vội vàng đi vào phòng bệnh, anh ta nhìn về phía Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Khương Vy Nhan, hét lớn một tiếng: “Chị dâu”.


Khương Vy Nhan mỉm cười gật đầu, về thân phận của Long Nhất, Tiêu Chính Văn giải thích rằng anh ta và anh cùng là lính xuất ngũ, vì vậy Khương Vy Nhan không nghi ngờ gì.


Tiêu Chính Văn đứng dậy, đi với Long Nhất ra bên ngoài hành lang bệnh viện, hỏi: “Có chuyện gì thế?”


Long Nhất cung kính nói: “Chủ soái, vừa nãy tôi nhận được tin tức từ Long Các, muốn anh đi Long Kinh một chuyến, có chuyện cần bàn bạc, chuyện này vô cùng gấp rút, không thể chậm trễ!”


Tiêu Chính Văn cau mày, gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.


Sau đó, anh quay trở lại phòng bệnh, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, bây giờ anh phải đi giải quyết chút việc, thời gian khoảng hai ngày”.


Khương Vy Nhan hỏi: “Chuyện gì mà gấp thế?”


Tiêu Chính Văn mỉm cười, bước đến trước mặt Khương Vy Nhan, nắm lấy tay của cô, nói: “Chút chuyện riêng ấy mà, em cứ yên tâm, hai ngày sau anh sẽ quay lại”.


Khương Vy Nhan gật đầu, nói: “Vậy được, anh đi cẩn thận, em và Na Na đợi anh quay về”.


“Ừ”, Tiêu Chính Văn gật đấu, cúi người hôn lên trán Na Na rồi xoay người rời khỏi phòng.


Anh lên một chiếc xe jeep quân sự đỗ ngoài bệnh viện, rời khỏi Tu Hà!


Ngay khi Tiêu Chính Văn rời đi, Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần xuất hiện ở cửa bệnh viện, lúc này bọn họ bước xuống từ chiếc BMW.


Từ Phân liếc nhìn chiếc xe jeep quân sự vừa rời đi, vẻ mặt đầy khó hiểu nhíu mày: “Này, Khương Học Bác, anh nhìn chiếc xe quân sự kia đi, người vừa rồi bước lên đó có phải Tiêu Chính Văn không? Biển số của xe quân sự hình như là Long Quân 00001 thì phải!”


Khương Học Bác quay đầu nhìn chiếc xe quân sự đang dần khuất bóng, thuận miệng nói một câu: “Chắc là em nhìn nhầm rồi, mau đi thôi”.


Từ Phân cau mày, lẩm bẩm vài câu, cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.


Khi nhóm ba người đến phòng bệnh, nhìn thấy Khương Vy Nhan ở bên cạnh Na Na, Từ Phân lạnh lùng hỏi: “Vy Nhan? Tiêu Chính Văn đâu? Sao có mỗi mình cô ở đây thế?”


Khương Vy Nhan đứng dậy, nói: “Mẹ, Tiêu Chính Văn vừa đi rồi, anh ấy có chút chuyện riêng, rời khỏi Tu Hà hai ngày”.


“Gì cơ? Cậu ta rời khỏi Tu Hà rồi? Còn đi hai ngày?”


Từ Phân nghe thấy những lời này, lập tức bùng nổ, vỗ đùi hét lớn: “Khương Vy Nhan à Khương Vy Nhan! Cô có phải ngốc rồi không? Con chó hoang Tiêu Chính Văn đó thì có chuyện riêng gì được chứ? Ba ngày sau là tới bữa tiệc nhậm chức đại úy của Ninh Dương rồi, cậu ta liền bỏ mẹ con cô mà chạy mất! Nói hai ngày chỉ là lời bao biện thôi! Tôi nghĩ cậu ta sẽ không quay về đâu!”


Câu này của Từ Phân lập tức khiến cho bầu không khí trong phòng trầm xuống.


Khương Vy Nhan cũng sửng sốt, một chút nghi ngờ xẹt qua gương mặt cô, sau đó cô mỉm cười, nói: “Mẹ, không phải vậy đâu, con tin Tiêu Chính Văn, anh ấy nhất định là có chuyện riêng cần xử lý, xử lý xong rồi sẽ quay về thôi, anh ấy sẽ không bỏ mặc hai mẹ con con đâu”.


“Trời ạ! Não cô có nếp nhăn không vậy! Cậu ta nói gì thì là như thế à? Tiêu Chính Văn đó rốt cuộc đã cho bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi mà bây giờ cô lại bảo vệ cậu ta như vậy? Khương Vy Nhan, cô đừng quên, năm năm trước, nếu không phải vì cậu ta bây giờ cô có thành bộ dạng này không? Cô đã sớm được làm vợ cậu chủ nhà giàu rồi!”


Từ Phân tức giận đùng đùng.





Những lời Từ Phân nói như đâm nát tim gan.


Lúc này trong lòng Khương Vy Nhan bắt đầu dao động, cô lo lắng cho bản thân, lo lắng cho Na Na.


Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh vứt bỏ hai mẹ con em sao?


Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra!


Bịch bịch bịch!


Một đám binh lính có vũ trang xông tới, người đàn ông dẫn đầu lập tức hất tay, lạnh lùng nói: “Nhận lệnh của đại úy Ninh Dương, bắt hết tất cả bọn chúng lại cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK