Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Tỷ phú Lý đến rồi


Chủ nhiệm Vương tức điên, gào ầm lên: “Làm cái gì thế hả? Cậu còn dám uy hiếp tôi cơ à? Cậu không tự mà nhìn xem bản thân là cái dạng gì? Cậu cho rằng tìm một đoàn diễn viên rẻ tiền này là có thể khiến bản thân trở thành nhân vật lớn gì đó hay sao? Hôm nay Vương Hải Xương tôi nói cho cậu biết, thông báo nghỉ học này tuyệt đối sẽ không được gỡ bỏ!”


“Mấy khẩu súng đồ chơi thôi mà cũng định doạ nạt tôi, có bản lĩnh thì mấy người bóp cò đi! Để chúng tôi nghe xem súng này rốt cuộc có kêu hay không?”


“Vậy sao?”


Trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên toả ra một luồng khí thế lạnh thấu xương, trong đáy mắt anh như đang loé lên ngọn lửa giận, hô lớn: “Năm trăm cấm vệ!”


“Có!”


Đột nhiên, năm trăm binh lính cùng đồng thanh hô lên, âm thanh giống như tiếng hổ gầm, xé tan không gian, hoàn toàn chấn động.


VietWriter


Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!


Đây… khí thế như vậy không giống diễn viên chút nào cả…


Sát khí và quân uy thật là mạnh mẽ!


“Cho chủ nhiệm Vương này nghe xem súng của mọi người có phải thật hay không!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.


Vừa nói dứt lời!


“Pằng pằng pằng!”


Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên khắp cả khoảng trời.


Năm trăm họng súng cùng bắn ra tia lửa!


Trong phút chốc, toàn bộ không gian đều trở nên im bặt.


Tất cả mọi người cùng trợn tròn mắt, há hốc miệng, sững sờ đứng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc và sợ hãi!


Không ít phụ huynh lúc này đã sợ tới mức ôm lấy đầu mà quỳ sụp trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy!


Chủ nhiệm Vương càng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng rồi xụi lơ ngã xuống đất!





Đọc nhanh ở VietWriter


Bởi vì súng của hai binh lính đó bắn ngay sát bên tai ông ta.


Khiến cho ông ta sợ tới mức tè cả ra quần!


“Súng thật… là súng thật đó!”


Chủ nhiệm Vương hoảng tới mức hồn vía sắp bay mất đến nơi.


Những binh lính này mang theo súng thật!


Vậy thì còn có chuyện bọn họ không phải là binh lính thật nữa hay sao?


Thân phận của Tiêu Chính Văn quá khủng khiếp!


Đợi ông ta phản ứng trở lại, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn xuống chủ nhiệm Vương đang ngồi đơ dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Chủ nhiệm Vương, tiếng vang này đã đủ khiến ông hài lòng chưa?”


Vương Hải Xương vội vàng bò dậy, quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, gào lên với vẻ kinh sợ: “Tôi… tôi xin lỗi, cậu Tiêu, tôi sai rồi… Tôi có mắt như mù! Tôi đáng chết! Tôi đáng chết! Xin cậu Tiêu tha thứ cho tôi…”


“Thông báo nghỉ học của con gái tôi thì sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi một câu.


Vương Hải Xương lập tức gào lên: “Gỡ bỏ! Lập tức gỡ bỏ ngay bây giờ!”


Ông ta quay đầu, hét lên với Lý Trạch Khải lúc này vẫn còn đang run lẩy bẩy: “Thầy Lý! Còn không mau đi gỡ xuống! Kể từ hôm nay, Tiêu Na Na chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường chúng ta!”


Tiếng hét này khiến Lý Trạch Khải bừng tỉnh phản ứng lại ngay tức khắc.


Hắn vội vàng xông đến cổng trường, gỡ tờ thông báo nghỉ học đang được dán trên đó xuống với tốc độ cực nhanh!


“Cậu…cậu Tiêu, như vậy cậu đã hài lòng chưa?”


Chủ nhiệm Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi với vẻ hèn mọn.


Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Na Na, hỏi: “Na Na, con thấy sao?”


Na Na bĩu môi, liếc mắt nhìn sang đám phụ huynh và bạn học đang ôm đầu quỳ trên đất, nói: “Bố, bọn họ nói Na Na là đồ nói dối, là đồ đầu heo…”


Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn sang đám phụ huynh chỉ biết khoe khoang, lạnh lùng nói: “Các vị đã nghe thấy chưa? Hôm qua, những ai đã sỉ nhục con gái tôi, xin mời đứng dậy”.


Người đàn ông lái xe Bentley vừa cười nhạo Tiêu Chính Văn ban nãy run lẩy bẩy nắm lấy tay con trai mình đứng dậy, trông rất áy náy hối lỗi, khom lưng gào lên: “Anh Tiêu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi hồ đồ, tôi có mắt như mù! Tôi thay con trai mình xin lỗi con gái anh! Đều là trẻ con nên không có ý gì xấu đâu, mong anh Tiêu rộng lượng bỏ qua”.


Bốp!


Nói xong, người đàn ông này liền tát vào mặt con mình một bạt tai, lạnh lùng quát mắng: “Mau xin lỗi bạn Na Na đi! Nếu không từ hôm nay trở đi, đồ chơi của con sẽ bị tịch thu hết!”


Cậu bé đó nước mắt giàn giụa, sợ hãi quay sang nói với Na Na: “Xin lỗi…”


Tiếp theo đó, những cô bé cậu bé đã bắt nạt Na Na ngày hôm qua lần lượt đứng ra xin lỗi Na Na ngay trước cổng trường.


Cuối cùng, Tiêu Chính Văn ôm lấy Na Na, đi qua đám người đang túm tụm lại một chỗ, tiến vào hội trường của trường học!


Bởi vì vừa xảy ra chuyện như vậy nên Tiêu Chính Văn được ngồi ở vị trí chủ toạ!


Tất cả mọi người đều đang dò đoán thân phận của Tiêu Chính Văn.


Chủ nhiệm Vương đứng trên bục phát biểu, đọc một đoạn diễn văn ngắn gọn, lúc này, trợ lý liền vội vàng chạy đến, nói: “Chủ… chủ nhiệm Vương, tỷ… tỷ phú Lý đến rồi!”


“Cái gì? Tỷ phú Lý?”


Lý Hải Xương nghe thấy vậy liền trở nên kích động!


“Các vị! Tỷ phú Lý của Tu Hà đã đến trường học của chúng ta! Mọi người hãy cùng nhau chào đón ông ấy!”


Vương Hải Xương lập tức hô lên, sau đó vỗ tay!


Những phụ huynh đang ngồi bên dưới kia cũng kích động, đồng loạt đứng dậy vỗ tay!


Không ngờ tỷ phú Lý lại đến đây… trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã này cũng có tiếng quá đi?


Đám người này quay đầu nhìn về phía Lý Trường Thắng lúc này đang bước vào cửa chính hội trường.


Lý Trường Thắng cũng mỉm cười với bọn họ và vẫy tay, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn lúc này vẫn đang ngồi yên trên ghế nói cười với Na Na!


Khoảnh khắc này!


Ánh mắt của mọi người tự nhiên cũng hướng về phía Tiêu Chính Văn!


Mặc dù trước đó Tiêu Chính Văn thật sự đã khiến bọn họ khiếp sợ, nhưng bây giờ, người đến chính là tỷ phú Lý đó!


Dù cho có là thiếu tá Hàn Lợi Dân của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng phải nể mặt tỷ phú Lý bảy phần!


Tiêu Chính Văn vậy mà lại dám không đứng lên tiếp đón?


Vậy nên, trong ánh mắt của mọi người, có thú vị, có hoài nghi, có cả hả hê nữa!


Dù sao, ban nãy trong đám người bọn họ cũng có không ít phụ huynh phải dẫn theo con cái, lần lượt xếp hàng để xin lỗi Tiêu Chính Văn và con gái của anh.


Chuyện đó có thể xem là cực kỳ mất mặt!


Dù sao bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt ở Tu Hà, còn có cả người nổi tiếng trên mạng và các ngôi sao!


Mà trong số những ánh mắt không giống nhau này, duy chỉ có ánh mắt của Tô Uyển là mang theo vẻ kinh ngạc và run sợ.


Cô ta không ngốc, ngay giây phút đầu tiên đã nghĩ đến chuyện lẽ nào tỷ phú Lý đến đây vì Tiêu Chính Văn?


Bởi vì, cô ta nhớ rất rõ một câu nói của Na Na, bố cô bé có quen biết với tỷ phú Lý…


Nếu không thì tại sao tỷ phú Lý có thể đột ngột xuất hiện ở trường học như vậy chứ?


Trường học căn bản không có năng lực mời được tỷ phú Lý tới!





Mười mấy phụ huynh vừa phải xin lỗi Tiêu Chính Văn xung quanh cũng nhếch mép cười nhạt, nói:


“Ha Ha! Thật sự coi bản thân là nhân vật lớn sao? Nếu không phải do anh ta dẫn theo đám binh lính kia thì còn lâu tôi mới chịu xin lỗi anh ta !”


“Đúng thế! Không biết là thuê từ đâu đến! Giả vờ giả vịt!”


“Đến rồi, đến rồi! Tỷ phú Lý đến rồi, anh ta tới số rồi!”


Dưới ánh mắt kích động và hào hứng của mọi người, Lý Trường Thắng bước nhanh về phía bọn họ.


Mà ngay sau đó, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của tất cả mọi người, Lý Trường Thắng khom lưng nịnh nọt, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Cậu Tiêu, tôi đến rồi, cậu có gì sai bảo vậy ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK