Khương Vy Nhan ánh mắt lảng tránh, vành mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt long lanh lăn dài xuống má, cô đưa tay lau đi rồi ôm lấy Na Na, nói: “Na Na, con ăn no chưa? Mẹ đưa con đi tắm cho người thơm tho rồi đi ngủ nhé?”
Na Na lắc đầu đáp: “Không chịu đâu, không chịu đâu, con muốn chơi với bố, muốn chơi với bố cơ”.
Khương Vy Nhan nói vẻ bất đắc dĩ: “Hôm nay bố con mệt lắm rồi, để ngày mai rồi tiếp tục chơi với bố nhé”.
Na Na lúc này mới bĩu môi, rời khỏi vòng tay Khương Vy Nhan rồi nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, hôn một cái lên mặt anh: “Bố ơi, thực ra mẹ nhớ bố nhiều nhiều lắm, hồi trước tối nào ru con ngủ mẹ cũng kể chuyện về bố, nói bố là siêu nhân, chắc chắn bố sẽ trở về bảo vệ con và mẹ. Bố ơi, bố hãy hứa với con, đừng bỏ rơi con và mẹ nữa nhé, được không bố?”
Nói đến đoạn cuối, giọng nói cô bé trở nên yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy vẻ căng thẳng và mong chờ.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn khẽ đổi, nước mắt trào ra, anh véo khuôn mặt Na Na, đáp: “Được, bố hứa với con, chắc chắn bố sẽ không rời xa con và mẹ”.
Na Na nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh, rồi hôn chụt một cái lên mặt Tiêu Chính Văn, sau đó quay đầu cười hi hi, nói với Khương Vy Nhan đang lau nước mắt: “Mẹ nghe thấy rồi chứ? Bố đã nói là sẽ không rời xa con và mẹ nữa”.
Khương Vy Nhan che miệng, khóc đầy vẻ đau lòng, cô đứng lên đi vào phòng ngủ.
Na Na bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Mẹ làm sao vậy bố?”
Tiêu Chính Văn nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu.
Hôm nay, sau khi từ nhà máy trở về, Khương Vy Nhan cứ như biến thành người khác, dường như có tâm sự gì đó.
Đêm khuya, Tiêu Chính Văn đứng trong sân nhỏ, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, đứng mãi một lúc rất lâu. Trong phòng, Khương Vy Nhan mệt mỏi cả ngày cũng đã ngủ với Na Na.
Tiêu Chính Văn khẽ đẩy cửa phòng, nhìn thấy Khương Vy Nhan và Na Na đang ngủ say, anh mới nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó bước ra sân, gọi điện thoại cho Long Nhất, hỏi: “Hôm nay Khương Vy Nhan đến nhà máy nhà họ Khương có xảy ra chuyện gì không?”
Long Nhất cung kính đáp: “Thưa chủ soái, sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Đại Hải, chủ mẫu đã đến nhà máy nhà họ Khương ở khu Đông Tô. Nhà máy đó chắc do gia đình Khương Văn Kỳ phụ trách, thuộc hạ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì”.
Nhà máy ở khu Đông Tô? Gia đình Khương Văn Kỳ phụ trách?
Tiêu Chính Văn sầm mặt, lông mày dựng ngược lên, trên người tỏa ra một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo.
Xem ra chuyện xảy ra với Khương Vy Nhan hôm nay có liên quan đến gia đình Khương Văn Kỳ rồi.
“Điều tra rõ đi, tôi muốn biết ngay chuyện gì đã xảy ra ở nhà máy, xem có phải có người bắt nạt Vy Nhan hay không!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Mười mấy phút sau!
Nhà máy nhà họ Khương ở khu Đông Tô!
Quản đốc Tôn Bưu lúc này đang run như cầy sấy quỳ dưới đất, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi, trán vã mồ hôi lạnh như mưa.
Trong nhà máy rộng lớn, khoảng một trăm tên đàn em mặc vest đen đứng xung quanh, ai nấy vẻ mặt hung ác, nhìn rất đáng sợ! Chỉ riêng hơi thở trên người họ đã khiến Tôn Bưu sợ đến mức quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu.
Cả đời này Tôn Bưu cũng không ngờ có một ngày nhà máy lại đột nhiên có nhiều người đến như vậy! Chưa kể những người này lại còn là người của Thiên Gia Trịnh Thiên Thái đứng đầu thế lực ngầm Tu Hà.
Thiên Gia là ai chứ?
Đó là người mà chỉ cần dậm chân là cả Tu Hà chấn động đấy!
Bây giờ, Trịnh Thiên Thái đang đứng trước mặt ông ta, vẻ mặt lạnh lùng, nổi giận quát: “Tôn Bưu, tôi khuyên ông tốt nhất hãy nói thật! Đắc tội vị đại nhân kia, cho dù ông có mười cái đầu cũng không đủ đâu!”
Mười phút trước, ông ta nhận được điện thoại của Long Nhất, bảo ông ta huy động lực lượng trong tay để điểu tra chuyện có liên quan đến tiểu thư Khương Vy Nhan nhà họ Khương ở nhà máy này trong chiều hôm nay.
Trịnh Thiên Thái liền lập tức dẫn theo trăm người vây cả nhà máy này lại.
Tôn Bưu lúc này quỳ dưới đất, mồ hôi lạnh ướt lưng, kêu lên: “Thiên Gia, xin ông hãy tha mạng! Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả! Chiều hôm nay Khương Vy Nhan đúng là có đến nhà máy, nhưng tôi không hề nhìn thấy cô ấy, tôi nói thật đấy, ông nhất định phải điều tra rõ ràng!”
Trịnh Thiên Thái nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôn Bưu, đừng diễn trò trước mặt tôi nữa! Nếu ông còn muốn sống thì mau nói đi! Ông không còn nhiều thời gian đâu, nếu ông còn không nói, chờ lát nữa vị đại nhân kia đến thì ông muốn nói cũng không còn cơ hội đâu”.
“Việc này…”, Tôn Bưu nghe vậy thì vẻ mặt căng thẳng, quỳ dưới đất, lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trong lòng vô cùng rối rắm.
Trịnh Thiên Thái lạnh lùng hừ một tiếng, biết Tôn Bưu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn để lại một câu: “Tự lo lấy thân!”
Trịnh Thiên Thái nói xong liền đứng một bên, dường như đang chờ ai đó.
Tôn Bưu quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, người mà đến Trịnh Thiên Thái cũng phải sợ hãi như vậy thì phải có thân phận khủng khiếp cỡ nào chứ?
“Thiên Gia, Thiên Gia! Tôi nói, tôi nói, xin ông hãy nói đỡ giúp tôi, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi cả, là Khương Văn Kỳ và Tiết Mai làm. Bọn họ đánh Khương Vy Nhan, còn bắt cô ấy hãy lo liệu hậu quả nếu đối đầu với bọn họ. Lúc đó tôi chỉ đứng ở bên cạnh xem chứ đâu dám chen miệng vào”, Tôn Bưu cuống lên, nói một lèo.
“Bây giờ mới nói thì muộn rồi, cứ ngoan ngoãn quỳ đó, chờ vị đại nhân kia đến đi”, Trịnh Thiên Thái lạnh lùng nói.
Tôn Bưu gật đầu, mồ hôi cũng không dám lau nữa.
Đúng lúc này, một người đàn ông vóc dáng cao lớn bước từ cửa vào, đầy vẻ lạnh lùng.
Tiêu Chính Văn vừa bước vào, Trịnh Thiên Thái đã đích thân mang một chiếc ghế tới cho anh. Hành động này khiến Tôn Bưu biến sắc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng sợ hãi!
“Ông là Tôn Bưu à?”, Tiêu Chính Văn ngồi xuống, khí thế tỏa ra, lập tức khiến Tôn Bưu đang quỳ dưới đất cảm thấy không thở nổi!
“Vâng vâng vâng… Là tôi đây”, Tôn Bưu vội vàng trả lời cung kính, mồ hôi túa ra như mưa, giọng nói cũng run rẩy.
Tiêu Chính Văn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: “Vừa nãy tôi đã nghe thấy rồi, là Khương Văn Kỳ và Tiết Mai bắt nạt vợ tôi Khương Vy Nhan sao?”
Tôn Bưu lắp bắp: “Vâng… vâng, hôm nay bọn họ đến tìm tôi, cho tôi năm trăm nghìn, muốn tôi kết hợp với bọn họ đối phó tiểu thư Khương. Đúng lúc tiểu thư Khương đến, xảy ra tranh chấp với bọn họ, bọn họ đã tát cô ấy hai cái, còn nói rất nhiều lời khó nghe…”
Tôn Bưu không ngờ Khương Vy Nhan là vợ của Tiêu Chính Văn, đó chẳng phải là con chó hoang nhà họ Tiêu mà dạo này nhà họ Khương đồn thổi suốt đấy sao?
Đó chẳng phải là tên ăn hại sao?
Nhưng tại sao đến Trịnh Thiên Thái cũng sợ hắn đến vậy?
Rốt cuộc hắn là người thế nào?
Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, sát khí trên người ngày càng đậm hơn, sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh khiến tất cả mọi người đều sợ hãi không dám ngẩng đầu. Thậm chí đến nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống!
Phịch!
Trịnh Thiên Thái lập tức quỳ xuống, nói: “Xin ngài bớt giận!”
Tôn Bưu nhìn thấy Trịnh Thiên Thái quỳ xuống thì trong lòng vô cùng kinh hoàng và sợ hãi. Đây là Long Đầu của thế lực ngầm Tu Hà, vậy mà bây giờ lại quỳ gối trước cậu thanh niên trước mặt này!
Lúc này Tiêu Chính Văn mới thu bớt khí thế trên người lại, lạnh lùng nhìn Tôn Bưu nói: “Ông biết nên làm gì rồi đấy”.
Tôn Bưu dập đầu như giã tỏi, nói: “Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ lập tức trả lại tiền, cũng đoạn tuyệt quan hệ với vợ chồng Khương Văn Kỳ. Tôi nhất định sẽ đứng về phía tiểu thư Khương, giúp cô ấy hoàn thành đơn đặt hàng! Xin ngài rộng lượng cho tôi một đường sống!”
Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn Trịnh Thiên Thái nói: “Ông hãy xử lý những việc còn lại, đừng khiến tôi thất vọng”.
Trịnh Thiên Thái gật đầu cung kính đưa tiễn, Tiêu Chính Văn cũng cất bước rời đi. Anh không được ra ngoài quá lâu, càng không được để lộ thân phận của mình, nếu không sẽ gặp phải những rắc rối không cần thiết.
Vừa về đến sân nhỏ, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy Khương Vy Nhan khoác áo chờ anh trong phòng khách.
“Anh đi đâu vậy?”, Khương Vy Nhan mở miệng hỏi.
Tiêu Chính Văn sững người, có chút ngại ngùng gãi đầu, lẽ nào Khương Vy Nhan đã phát hiện ra gì sao?