Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Cuộc họp nhà họ Khương


Tống Hậu Lượng lập tức sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Trở về nói với đại uý Ninh Dương của các cậu, Tống Hậu Lượng tôi còn có việc cần xử lý! Lần sau tôi sẽ qua chỗ hắn! Lệnh cho thuộc hạ của cậu thả tài xế của tôi ra!”


Tên đội trưởng mỉm cười, không có ý buông tha, nói: “Tổng tư lệnh Tống, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi, nếu anh không đi, chúng tôi cũng khó xử lắm”.


Tống Hậu Lượng nghe thấy lời này, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, khóe mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, quát: “Vậy các cậu muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, các cậu là người trong chiến khu mà dám chặn xe tổng tư lệnh tối cao của đội thanh tra sao? Rốt cuộc là các cậu muốn thế nào đây? Có phải là muốn gây xung đột giữa chiến khu và đội thanh tra không? Cho người của cậu tránh ra ngay lập tức!”


VietWriter


Sắc mặt Tống Hậu Lượng càng ngày càng khó coi, da thịt nơi khóe mắt run lên!


Ninh Dương này quá hung hăng càn quấy!


Anh ta là Tống Hậu Lượng, đường đường tổng tư lệnh Cục thanh tra Tu Hà!


Ninh Dương thế mà dám cho thuộc hạ chặn xe của mình, còn bắt mình tới chỗ của hắn!


Đúng là coi trời bằng vung!


Hắn thật sự cho rằng cả Tu Hà này là của nhà họ Ninh chắc?


Tên đội trưởng nọ vẫn mỉm cười xin lỗi, nói: “Tổng tư lệnh Tống, tôi biết anh đang khó chịu trong lòng, nhưng chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh. Nếu có bất bình gì, anh có thể nói trực tiếp với đại uý Ninh của chúng tôi”.





Đọc nhanh ở VietWriter


Sau đó, tên đội trưởng nọ giơ tay chào Tống Hậu Lượng, rồi hô: “Lái xe đi!”


“Láo xược! Tôi xem ai dám!”, cơn tức giận của Tống Hậu Lượng như bùng nổ, anh ta đẩy cửa định xuống xe.


Tuy nhiên, tên đội trưởng nọ nhanh chóng đóng sầm cửa lại, sau đó một tên lính khác bước lên xe, khóa lại!


Ngay sau đó, cả Tống Hậu Lượng và xe bị đám lính này lái đi!


Tống Hậu Lượng ngồi ở phía sau xe, hét với cấp phó bị đuổi khỏi xe: “Cậu biết phải làm gì rồi đấy! Đi nhanh lên!”


Sau khi chứng kiến thuộc hạ của Ninh Dương lái xe đưa Tống Hậu Lượng đi, cấp phó lo lắng tới mức trán túa đầy mồ hôi lạnh. Anh ta nhanh chóng gọi điện tới Tổng Cục chấp pháp, hét lên: “Xảy ra chuyện rồi! Đại uý Ninh Dương của nhà họ Ninh đã đưa tổng tư lệnh Tống đi! Các anh nhanh chóng hành động để đảm bảo an toàn cho tổng tư lệnh Tống. Tôi sẽ đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà ngay bây giờ để xin thiếu tá Hàn Lợi Dân ra mặt! ”


Sau khi cúp điện thoại, cấp phó nhanh chóng chặn một chiếc xe, đi thẳng đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!


Đồng thời, cả Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, từ trên xuống dưới, đều nhanh chóng điều động binh lính!


Toàn bộ Tổng Cục chấp pháp vô cùng bận rộn và căng thẳng!


Tất cả các lính tuần đều được trang bị súng, hàng chục chiếc xe tuần tra đang đậu trước cửa, ngoài ra còn có cả xe vũ trang chống khủng bố và cháy nổ!


Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng, đầu đội mũ, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người! Đứng dậy ngay, lên đạn ở nòng! Ninh Dương của nhà họ Ninh, bất chấp quy định, công khai đưa tổng tư lệnh Tống Hậu Lượng đi, bây giờ các cậu cùng tôi đến đó đòi người! Thuộc hạ của Ninh Dương đều là lính chiến đấu nơi chiến trường, về mọi mặt đều hơn hẳn các cậu! Cố gắng tránh xung đột hết mức có thể, nếu xảy ra tình huống bất đắc dĩ, cũng chỉ được phép bắn bọn họ bị thương. Nhưng nếu tính mạng của các cậu bị đe doạ, các cậu mới được phép bắn chết bọn! Nghe rõ chưa?”


“Rõ!”


Ngay lập tức, toàn bộ lính tuần đồng loạt gào lên.


“Xuất phát!”


Theo mệnh lệnh của người đàn ông trung niên, lính tuần nhanh chóng lên xe, sau đó phóng với tốc độ như tên bắn, nhanh chóng khởi động xe, đồng thời kéo còi báo động, đi thẳng đến nhà họ Ninh!


Trong phút chốc, toàn bộ trục đường chính của Tu Hà đầy xe tuần tra bấm còi inh ỏi, tổng cộng có ba mưoi, bốn mươi chiếc!


Mà bên này, cấp phó của Tống Hậu Lượng là Văn Minh Đạt, đã đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!


Anh ta xuống xe, xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, lao nhanh như bay vào Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, và nói với Đào Triển Thiên: “Xin ông thông báo với thiếu tá Hàn ngay lập tức, đã xảy ra chuyện lớn rồi! Rất có thể vợ và con gái của ngài Tiêu bị Ninh Dương bắt làm con tin, tổng tư lệnh Tống cũng bị Ninh Dương bắt đi rồi!”


Đào Triển Thiên sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi, nói: “Cái gì? Những gì cậu vừa nói là thật sao? Ninh Dương bắt cóc vợ và con gái của anh Tiêu sao? Hơn nữa còn đưa tổng tư lệnh Tống đi?”


“Tôi không biết liệu vợ và con gái của ngài Tiêu có bị bắt làm con tin hay không. Chúng tôi đang tiến hành điều tra khẩn cấp, nhưng tổng tư lệnh Tống đúng là đã bị Ninh Dương bắt đi! Đây là chuyện lớn. Nếu chúng ta không giải quyết tốt, sẽ không cách nào cứu vãn được!”, vẻ mặt Văn Minh Đạt hết sức căng thẳng xen lẫn với sợ hãi!


Đào Triển Thiên đương nhiên hiểu được điều đó, hoảng sợ nói: “Cái tên Ninh Dương này! Đúng là điên rồ! Việc này sẽ dẫn đến xung đột giữa đội thanh tra và chiến khu mất!”


“Tạm chưa nói đến chuyện này, thiếu tá Hàn đâu rồi? Ông mau bảo anh ta ra mặt ngay! Lúc này chỉ có anh ta mới có thể khống chế Ninh Dương!”, Văn Minh Đạt lo lắng nói.


Vẻ mặt Đào Triển Thiên căng thẳng, nói: “Thiếu tá Hàn không có ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, sáng nay cậu ấy đi họp ở tỉnh rồi!”


“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu tá Hàn không có ở đây, không ai có thể khống chế được Ninh Dương!”, Văn Minh Đạt hoảng sợ, trán túa đầy mồ hôi lạnh!


Đào Triển Thiên vội vàng nói: “Cậu đừng lo, tôi gọi điện cho thiếu tá Hàn ngay!”


Dứt lời, Đào Triển Thiên lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh số của Hàn Lợi Dân, cuộc gọi được kết nối nhưng không phải Hàn Lợi Dân nhấc máy, mà là một người đàn ông trẻ tuổi.


“Xin chào, tôi muốn tìm thiếu tá Hàn Lợi Dân, hiện tôi đang có chuyện rất khẩn cấp cần báo cáo! Tôi là phó tham mưu trưởng của cậu ta, Đào Triển Thiên!”, Đào Triển Thiên nói.





Đào Triển Thiên nhanh chóng tìm ra thông tin liên lạc của Tiêu Chính Văn, nhưng khi ông ta gọi điện, chỉ nghe thấy âm thanh thông báo hiện số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng!


Xong rồi!


Tiêu Chính Văn cũng không liên lạc được!


Trong lúc tuyệt vọng, Đào Triển Thiên cau mày nói: “Không còn cách nào cả, đến cả anh Tiêu cũng không liên lạc được! Thế này nhé, cậu về trước đi, tôi lập tức đưa một trung đội lính qua đó! Nhất định phải đưa tổng tư lệnh Tống an toàn trở về!”


“Rõ! Vậy thì làm phiền phó tham mưu Đào rồi!”, Văn Minh Đạt nhanh chóng rời khỏi Sở chỉ huy quân đội.


Mà bên này, Đào Triển Thiên cũng nhanh chóng ra lệnh cho một trung đội lính khoảng một trăm năm mươi người, sử dụng bảy, tám chiếc xe jeep quân dụng và ba thẻ xanh quân dụng, rời khỏi khuôn viên Sở chỉ huy quân đội, đến thẳng nhà họ Ninh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK