Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172: Đợi lệnh của chủ soái


Lúc này, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Tiêu Chính Văn bước từng bước về phía sân khấu dưới ánh đèn, đôi giày da dưới chân phát ra âm thanh chói tai “bụp bụp bụp” như sấm rền, vang dội khắp trang viên nhà họ Ninh, xuyên thấu mọi vật!


Anh mặc một bộ quân phục màu xanh lục, sát khí trên người như thủy triều cuồn cuộn, khiến người khác không dám thở mạnh, không dám nhìn thẳng, thậm chí không có cách nào đến gần!


Cứ mỗi bước anh đi thì trên người lại toát ra luồng sát khí dày thêm một tầng, đến khi bao trùm tất cả!


Lúc này, đám binh lính dưới trướng Ninh Dương đã nạp hết đạn, họng súng chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn!


VietWriter


Tất cả mọi người đều được bảo vệ tạm thời ở mảnh đất trống hai bên, chỉ còn lại sân khấu chính giữa và Tiêu Chính Văn đang bước từng bước dưới sân khấu!


Ninh Dương đứng trên sân khấu với vẻ mặt kiêu ngạo, đôi lông mày mang sát khí lạnh thấu xương trầm giọng nói: “Không ngờ, mày vẫn đến”.


Tiêu Chính Văn đứng ở cuối sân khấu, cách Ninh Dương không quá mười mét, trong vòng mười mét này, bốn hàng binh lính được trang bị đầy đủ súng đạn thật đứng trước mặt Ninh Dương, đồng thời chĩa súng vào Tiêu Chính Văn đang đứng đơn độc một mình!


Lúc này có thể thấy rõ những chấm đỏ trên người Tiêu Chính Văn!


Chỉ cần anh dám manh động thì chắc chắn sẽ bị bắn chết tại chỗ!


Tiêu Chính Văn dừng bước, hai mắt đỏ ngầu nhìn Khương Vy Nhan và Na na bị trói bằng xích chó trên sân khấu, nổi giận đùng đùng, lửa giận nghi ngút có thể thiêu đốt tất cả!


Anh chỉ mới rời đi có một lát, vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!


Khương Vy Nhan và Na Na lại một lần nữa vì anh mà bị người khác hành hạ sỉ nhục!


Tiêu Chính Văn cảm thấy vô cùng căm phẫn, đau đớn và tự trách!





Đọc nhanh ở VietWriter


Trên sân khấu, Khương Vy Nhan ôm chặt Na Na đang thở thoi thóp trong vòng tay, trên cổ hai mẹ con họ còn có sợi dây xích chó lạnh ngắt!


Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện ở cửa, khóe mắt Khương Vy Nhan đã ngấn lệ!


Cô không ngờ rằng khi cô tuyệt vọng và bất lực nhất, anh lại xuất hiện một lần nữa!


Anh ấy đến rồi!


Anh ấy mang theo cơn giận ngút trời đến cứu mình và Na Na!


Tiêu Chính Văn từng nói sẽ tiêu diệt nhà họ Ninh, Khương Vy Nhan tin anh có thể làm được!


Khuôn mặt Khương Vy Nhan đầy nước mắt, cô ôm chặt Na Na và liếc nhìn Tiêu Chính Văn cũng đang rơi nước mắt nhìn cô. Đôi môi khô nứt nẻ và đỏ như máu khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng đều nghẹn lại ở cổ họng!


Trong vòng tay của cô, Na Na đang thở thoi thóp yếu ớt, đột nhiên tràn đầy sức sống khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn, cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình chỉ vào Tiêu Chính Văn và hét lớn: “Là bố, là bố, mẹ, bố đến đây để cứu chúng ta…”


Khương Vy Nhan gật đầu, ôm chặt Na Na, bật khóc nức nở: “Đúng vậy, là bố, bố đến cứu chúng ta rồi, bố sẽ không bỏ rơi hai mẹ con mình…”


Tiêu Chính Văn nhìn khuôn mặt Khương Vy Nhan giàn giụa nước mắt, tặng cho cô ánh mắt kiên định và an toàn. Sau đó, Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Ninh Dương đang đứng trên sân khấu và Ninh Kỳ Nhi đang tỏ vẻ hung tợn, anh trầm giọng nói: “Đêm nay, nhà họ Ninh chắc chắn phải bị diệt vong! Anh em các người cũng phải trả giá bằng mạng sống vì những việc mà mình đã làm!”


“Ha ha ha!”


Ninh Kỳ Nhi bật cười lớn, bước tới vị trí cách Tiêu Chính Văn năm mét, nghiến răng lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, anh đang nằm mơ sao? Anh không mở to mắt ra mà xem đây là đâu! Đây là nhà họ Ninh! Là bữa tiệc chúc mừng anh trai tôi thăng chức lên làm thiếu tá! Trong ngoài nhà họ Ninh có ba nghìn binh lính canh gác! Sao hả? Chỉ dựa vào một mình anh mà muốn tiêu diệt nhà họ Ninh chúng tôi sao? Đúng là nói chuyện viển vông!”


Trong lòng Ninh Kỳ Nhi cực kỳ căm hận Tiêu Chính Văn!


Năm đó, anh ta có thể trốn thoát khỏi Tu Hà và sống sót, một nửa lý do là vì Khương Vy Nhan!


Sau khi mất đi sự trong trắng, con đàn bà đê tiện này lại chạy đi tìm Tiêu Chính Văn và trao cho anh ta lòng tin sống tiếp!


Bây giờ, Tiêu Chính Văn quay lại, phá hỏng đám cưới của mình với nhà họ Tần ở tỉnh, Ninh Kỳ Nhi thề sẽ giết Tiêu Chính Văn!


Hôm nay là cơ hội tốt nhất của cô ta!


Tuy nhiên.


Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.


Thanh mai trúc mã mười mấy năm, cuối cùng lại tan biến theo năm tháng!


Cô gái nhỏ từng đi theo sau lưng, luôn miệng gọi anh Tiêu Chính Văn, bây giờ đã thay đổi, trở nên xa lạ và lòng dạ ác độc!


“Ninh Kỳ Nhi! Một tháng trước, tôi đã từng cảnh cáo cô, tôi nhất định sẽ đòi lại món nợ máu với nhà họ Ninh năm đó! Hôm nay cô sỉ nhục vợ con của tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô! Cô và nhà họ Ninh chỉ có xuống địa ngục mới có thể dập tắt lửa giận trong lòng tôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sát khí từ khóe mắt bộc phát như một thanh kiếm sắc bén!


Những lời Tiêu Chính Văn nói đã khơi dậy làn sóng lớn trong trang viên nhà họ Ninh!


Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn đang bị vây quanh bởi mấy chục tên lính cầm súng đạn thật!


Quá ngông cuồng rồi nhỉ?


Một mình anh ta, sao lại dám mạnh miệng như vậy chứ?


Đây là nhà họ Ninh đấy!


Đám bảo vệ của nhà họ Ninh vây quanh đây cũng lên tới ba nghìn người!


“Ha ha! Đúng là trò đùa hay nhất đêm nay! Sao Tiêu Chính Văn lại dám khoác lác không biết ngượng mồm như vậy nhỉ?”


“Còn không phải sao, nhà họ Khương có đứa cháu rể như vậy đúng là xui xẻo tám đời!”


“Chỉ cần thiếu tá Ninh Dương ra lệnh thì Tiêu Chính Văn sẽ bị đánh tơi tả”.


Lúc này đám người hóng hớt xung quanh chế nhạo với khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt.


Trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn xông vào trang viên nhà họ Ninh chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!


Đám người Khương Thái Xương cũng kích động và hoảng sợ.


“Ông nội, ông nghe kìa, Tiêu Chính Văn này quá ngông cuồng rồi! Còn muốn tiêu diệt cả nhà họ Ninh sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”, Khương Mỹ Nghiên khinh thường nói.


Khương Văn Kỳ cũng lên tiếng: “Bố, con nghĩ Tiêu Chính Văn này đang muốn gây phiền phức cho nhà họ Khương chúng ta! Nếu khiến thiếu tá Ninh Dương ghi hận nhà họ Khương thì chuyện chúng ta không dễ gì nhờ vả thiếu gia Ngô đi cầu xin, sẽ thành đổ sông đổ bể mất”.


Đương nhiên Khương Thái Xương cũng hiểu, lão lạnh lùng hừ một tiếng!





Hàn Lợi Dân dẫn đầu một nhóm binh lính với hơn một trăm khẩu súng và đạn thật, xông thẳng vào trong.


Trên người anh ta ngập tràn sát khí, dưới ánh mắt của mọi người, anh ta mặc quân phục thiếu tá đi giày chiến đấu, bước từng bước một tới trước mặt Tiêu Chính Văn!


Nghiêm!


Chào!


Giọng nói cao vang!


“Tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, thuộc chiến khu Đông Nguyên Hoa Quốc, thiếu tá Hàn Lợi Dân dẫn theo mười nghìn binh lính của quân khu, đợi lệnh của chủ soái Tiêu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK