Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 113: Một tỷ?


Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà, đến thẳng khu biệt thự đắt nhất Tu Hà – Thương Hải Số Một!


Đây là khu biệt thự đắt đỏ nhất Tu Hà, giá bán ít nhất cũng phải năm mươi triệu, chỉ có những người giàu có thực sự mới mua nổi.


Hơn nữa, biệt thự Thương Hải Số Một cũng không bán một cách tùy tiện, mà có yêu cầu nghiêm ngặt về thân phận, địa vị và tài sản của chủ nhà.


Những người sống ở đây không phú thì quý, đều là những nhân vật có máu mặt ở Tu Hà.


Thậm chí là các chức sắc ở thành phố hoặc tỉnh khác.


VietWriter


Tóm lại, biệt thự Thương Hải Số Một không dành cho người bình thường.


Ở văn phòng kinh doanh, Tiêu Chính Văn vừa vào cửa đã bị mấy người nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nhưng anh không quan tâm.


Văn phòng kinh doanh của Thương Hải Số Một cũng trang hoàng rất lộng lẫy, khiến người ta có cảm giác như bước vào cung điện.


Thảo nào nhân viên bán hàng của văn phòng này đều tỏ thái độ trịch thượng, dù sao bán nhà ở đây cũng chẳng khác gì bán nhà ở hoàng cung.


Hơn nữa, bọn họ không cần phải nhìn thái độ của khách hàng để làm việc, bởi vì Thương Hải Số Một trước giờ không thiếu người đến mua nhà. Chưa kể, người có thể đến đây mua biệt thự, về cơ bản đều là những người giàu có, những nhân viên bán hàng này đã luyện được cặp mắt tinh tường, hầu như chỉ cần nhìn một cái là đoán được thân phận địa vị và tài sản của khách.


Ngày nào văn phòng kinh doanh của Thương Hải Số Một cũng đón tiếp vài người bình thường, ăn mặc tuềnh toàng như Tiêu Chính Văn.


Dù sao nơi này cũng công khai, để người bình thường vào xem thoải mái.


Theo lời của doanh nghiệp sở hữu bất động sản Thương Hải Số Một, ai cũng có khả năng vào ở biệt thự này, vì vậy, bọn họ không được coi thường bất cứ ai.


Nhưng, những nhân viên này lại không nghĩ vậy.





Đọc nhanh ở VietWriter


Tiêu Chính Văn bước vào, lượn hai vòng, phát hiện khách hàng ở đây không nhiều, nhưng ai nấy đều có vẻ giàu có, còn có phụ nữ hoặc thư ký đi cùng.


Các cô nhân viên bán hàng tiếp đãi bọn họ cũng đều thuộc hạng chất lượng cao.


Vóc dáng chữ S, mặt mũi xinh đẹp, đi giày cao gót, mặc vest và váy ngắn bó sát màu đỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp đi tất lưới đen, nhìn rất gợi cảm.


“Chào cô, tôi muốn xem căn biệt thự đắt nhất chỗ các cô”, sau khi lượn một vòng, Tiêu Chính Văn nói với một cô nhân viên bán hàng đang nghịch điện thoại ở bên cạnh.


Cô nhân viên kia chẳng thèm ngẩng đầu lên, rút một quyển quảng cáo ở cái giá bên cạnh ra, ném cho Tiêu Chính Văn, dửng dưng nói: “Có hết ở đây này, tự xem đi”.


Nói xong, cô ta ngẩng lên, đánh giá Tiêu Chính Văn, lập tức liệt anh vào danh sách nghèo rớt mùng tơi không mua nổi nhà.


Từ đầu đến chân cộng lại không quá ba trăm tệ!


Tuy mặt mũi đẹp trai nhưng bình thường quá!


Thấy cô ta thờ ơ với mình, Tiêu Chính Văn nhíu mày, cũng không nói gì mà cầm quyển quảng cáo lên xem. Lúc xem đến đoạn căn biệt thự đắt nhất Thương Hải Số Một yết giá một tỷ, sắc mặt anh lập tức trở nên có chút khó coi.


Cô nhân viên bán hàng kia lạnh lùng hừ một tiếng, giật lấy quyển quảng cáo trong tay Tiêu Chính Văn, không mặn không nhạt nói: “Không mua nổi thì đừng có xem! Ngày nào chẳng có mấy kẻ nghèo kiết xác như anh đến, đúng là phiền chết đi được. Mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi! Để các khách hàng khác nhìn thấy lại phàn nàn!”


“Tôi mua căn đắt nhất giá một tỷ kia, nhưng tôi yêu cầu được gặp tổng giám đốc Tưởng của các cô”.


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sắc mặt không đổi.


Anh vừa nói xong, cả sảnh lớn của văn phòng kinh doanh liền trở nên im phăng phắc.


Mấy cô nhân viên bán hàng đang tiếp đón mấy người giàu có kia cũng dừng việc giới thiệu, liếc mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn.


Đến những người có tiền đến mua nhà, nhưng còn đang do dự cái giá năm mươi triệu, cũng bị lời của Tiêu Chính Văn thu hút, tất cả đều ngoái sang nhìn.


Căn biệt thự Đế Vương đắt nhất Thương Hải Số Một đã ba năm nay chưa bán được.


Bởi vì giá thực sự quá cao!


Tận một tỷ!


Đây không phải cái giá mà người bình thường có thể mua được!


Dư Cầm trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, tỏ vẻ hoài nghi, sau đó cười mỉa mai, nói: “Anh nói gì cơ? Anh mua căn biệt thự này á? Này anh, vừa rồi anh có xem kĩ không đấy? Căn biệt thự Đế Vương Thương Hải Số Một kia có giá một tỷ! Một tỷ đấy! Không phải một trăm nghìn đâu! Anh tưởng là mớ rau chắc?”


Nói xong, cô ta cười một khinh miệt, ánh mắt cũng tỏ vẻ châm chọc.


Nghèo kiết xác mà lại còn nổ to!


Cứ như một tỷ chỉ là một con số chứ không phải tiền vậy!


Các khách hàng và nhân viên bán hàng xung quanh cũng cười ầm lên: “Ha ha, thú vị đấy, có người dám mua căn biệt thự Đế Vương một tỷ thật này”.


“Mọi người nhìn anh ta đi, ăn mặc thì tuềnh toàng, có giống người bỏ ra được một tỷ để mua căn biệt thự Đế Vương không? Đừng nói là biệt thự Đế Vương, cho dù là biệt thự bình thường cũng phải mất năm mươi triệu rồi!”


“Đúng là không biết tự lượng sức mình, đến tận Thương Hải Số Một để giả ngu, đúng là nực cười!”


Nhưng Tiêu Chính Văn chẳng quan tâm, sắc mặt anh vẫn thản nhiên, lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, nói với Dư Cầm: “Cô có thể xác minh tài sản”.


Xác minh tài sản?


Dư Cầm sững người, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ hoài nghi, trong lòng cũng hơi thót lại, không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn nói thật hay nói dối.


“Hừ! Xác minh thì xác minh! Để tôi xem xem trong thẻ này của anh có được mấy đồng!”, Dư Cầm giật lấy chiếc thẻ trong tay Tiêu Chính Văn, sau đó quay mông, bước lên tầng hai xác minh tài sản.


Cùng lúc đó, Tưởng Hoành nghe nói có người muốn mua căn biệt thự Đế Vương giá một tỷ, lập tức bước từ phòng làm việc của tổng giám đốc ra.


“Ai muốn mua căn biệt thự Đế Vương vậy? Khách quý đâu rồi?”


Sắc mặt Tưởng Hoành sốt ruột, trong lòng vui như hoa nở!


Nếu có thằng ngu nào bỏ ra một tỷ để mua căn biệt thự Đế Vương kia thật, thì Tưởng Hoành có thể kiếm được ít nhất tám trăm triệu cho nhà họ Tưởng rồi!


Là tám trăm triệu đấy!


“Giám đốc Tưởng, chính anh này muốn mua căn biệt thự Đế Vương ạ”, trợ lý vội vàng dẫn Tưởng Hoành đến trước mặt Tiêu Chính Văn.


Vẻ mặt Tưởng Hoành vui vẻ, bước nhanh tới, hắn hơi cúi người, chìa tay ra, cười nói: “Ôi chao, chào khách quý, chúng ta đến phòng VIP nói chuyện nhé?”


“Tưởng Hoành, đã lâu không gặp”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.


Tưởng Hoành sững sờ, lúc ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt, sắc mặt hắn lập tức trở nên rất khó coi, kêu lên the thé: “Là anh sao? Tiêu Chính Văn!”





Tiêu Chính Văn cười nhạt đáp: “Khó nói lắm”.


Tưởng Hoành nghe thấy thế thì nổi điên, chửi cô trợ lý bên cạnh như tát nước vào mặt: “Mắt cô mù à? Loại kiết xác này mà mua nổi căn biệt thự một tỷ chắc? Làm tôi mừng hụt! Vô dụng!”


Mắng xong cô trợ lý, Tưởng Hoành lại giận dữ mắng mỏ các cô nhân viên bán hàng và bảo vệ có mặt: “Sau này mở to mắt ra cho tôi nhờ! Những loại vô dụng, chó hoang như thế này không được cho vào!”


Sau đó, Tưởng Hoành tức tối đỏ mặt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói vẻ châm chọc: “Đúng là đồ vô dụng! Nhà họ Tiêu anh đã không còn rồi! Người đâu, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”


Hắn vừa dứt lời, đã có mấy tên bảo vệ xông lên.


Nhưng, cũng đúng lúc này, Dư Cầm vừa nãy cầm thẻ đi xác minh, vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, kêu lên: “Giám đốc Tưởng, khoan đã! Khoan đã! Trong thẻ của anh ta, có… có một tỷ ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK