Khoảnh khắc ấy, giám đốc Trương bị doạ sợ tới mức trên trán toát đầy mồ hôi lạnh!
Ông ta chưa từng nhìn thấy thế trận như vậy bao giờ!
Đây… đây khác nào cảnh tượng trong truyện cổ tích đâu chứ!
Nhưng giám đốc Trương, một người trước nay đều không coi ai ra gì, nào có thể dễ dàng nhận thất bại, ông ta lập tức gào lên: “Không thể nào! Đều là giả hết! Đều là giả! Chắc chắn là diễn viên! Chúng mày mạo danh binh lính là tội chết!”
Vừa hét, giám đốc Trương vừa giải thích với đám đông.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.
Tên giám đốc Trương này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
“Bảo vệ! Nhanh lên, thông báo gọi thêm người tới bắt giữ hết đám người này! Chắc chắn chúng nó đều là diễn viên!”, giám đốc Trương điên cuồng hét lên, nhưng bảo vệ sao dám manh động.
Lúc này!
Đột nhiên, một tiếng ầm ầm vang lên từ phía sau đám đông!
“Láo xược! Trương Chí Đức, anh đang làm cái gì vậy!”
Đám đông đã giải tán, lúc này Lý Trường Thắng mồ hôi đầy trán, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, cùng trợ lý vội vàng chạy tới.
Thời điểm Trương Chí Đức nhìn thấy Lý Trường Thắng, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, ông ta lập tức chạy tới hét lớn: “Chủ tịch Lý, những người này đang mạo danh binh lính, còn muốn phá dỡ toà nhà tập đoàn chúng ta!”
Bốp!
Lý Trường Thắng thẳng tay tát mạnh vào mặt Trương Chí Đức, khiến cái miệng vừa mới cầm được máu của giám đốc Trương lại toé máu!
“Anh Tiêu muốn phá dỡ thì cứ phá dỡ đi”, Lý Trường Thắng lạnh lùng nói, doạ đám người đứng xung quanh sợ chết khiếp!
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Trường Thắng bước nhanh tới chỗ Tiêu Chính Văn, ông ta cúi người, cung kính xin lỗi: “Anh Tiêu, tôi xin lỗi, tôi đến muộn, để anh phải chê cười rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết thỏa đáng tất cả mọi chuyện”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng gật đầu, thẳng thừng bước vào thang máy trong ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ của mọi người.
Lý Trường Thắng quay lại, tức giận nhìn chằm chằm Trương Chí Đức đã sững sờ hồi lâu, gầm lên: “Anh bị đuổi việc! Ở cả Tu Hà này sẽ không có bất cứ một công ty nào tuyển dụng anh đâu!”
“Ngoài ra, không ai được phép tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm nay. Nếu để tôi biết được ai để lộ chuyện này ra ngoài! Lập tức đuổi việc, không một doanh nghiệp nào trong thành phố sẽ tuyển dụng người đó!”
Dứt lời, mặc kệ Trương Chí Đức quỳ trên mặt đất cầu xin, Lý Trường Thắng cũng không đáp lại, mà vội vàng đuổi theo Tiêu Chính Văn trước mặt, bước vào thang máy.
Mãi cho đến khi Lý Trường Thắng rời đi, cả đại sảnh mới nổ ra những tiếng bàn tán xì xào không ngớt!
“Trời ơi! Người đàn ông đó là ai? Ngay cả chủ tịch Lý cũng phải cúi đầu trước anh ta!”
“Không thể tưởng tượng nổi! Đẹp trai quá!”
…
Tiêu Chính Văn bước vào văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị của Lý Trường Thắng và ngồi trên chiếc ghế sofa da, anh nhìn Lý Trường Thắng đang cúi đầu trước mặt mình, mỉm cười hỏi: “Ông biết thân phận thật của tôi?”
Lý Trường Thắng cười nói: “Chủ tịch Tô đã nói cho tôi biết rồi”.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại lắc đầu, nói: “Lý Trường Thắng, ông đã thay đổi rất nhiều trong bốn năm qua”.
Lý Trường Thắng sửng sốt, có phần khó hiểu.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại lấy ra một đồng tiền rồng vàng từ trong áo và ném cho Lý Trường Thắng.
Thời điểm Lý Trường Thắng nhìn thấy đồng tiền rồng vàng này, toàn thân như bị sét đánh, sau đó khuỵu xuống, quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta cúi đầu nói: “Lý Trường Thắng kính chào ông chủ”.
Trong lòng Lý Trường Thắng như nổi cơn bão tố!
Bốn năm trước, tập đoàn Thịnh Đỉnh gặp khủng hoảng, giá trị thị trường không ngừng tụt xuống, đứng ở bờ vực phá sản!
Nhưng ngay khi Lý Trường Thắng đứng trên sân thượng, chuẩn bị kết liễu cuộc đời, một tài khoản ngân hàng bí ẩn đã chuyển một tỷ tệ cho tập đoàn, cứu tập đoàn Thịnh Đỉnh đang trên đà phá sản!
Cũng sau ngày hôm đó, tập đoàn Thịnh Đỉnh đã làm ăn suôn sẻ hơn, gây dựng được càng nhiều sản nghiệp!
Mà Lý Trường Thắng cũng trở thành người giàu nhất Tu Hà!
Và tất cả những điều này là đều được một người tự xưng là ông chủ Long cho ông ta!
Tín vật giữa hai người là biểu tượng đồng tiền rồng vàng này!
Lý Trường Thắng có mơ cũng không nghĩ tới, ông chủ Long chính là Tiêu Chính Văn trước mặt mình, cũng chính là chủ soái Bắc Lương!
“Đứng dậy đi”, Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Hôm nay tôi tìm ông là vì một chuyện”.
Lý Trường Thắng đứng dậy, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, ông ta cúi người nói: “Ông chủ, ông chủ nói đi, thuộc hạ chắc chắn sẽ làm được”.
“Việc hợp tác giữa tập đoàn Lợi Dân và Khương Vy Nhan cần một nhà cung cấp vật liệu. Ông thay tôi liên hệ một chút, để họ có sự chuẩn bị phù hợp và ký kết hợp tác với Khương Vy Nhan. Tôi hy vọng ông sẽ làm tốt chuyện này. Đừng tiết lộ là tôi làm”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Lý Trường Thắng gật đầu, nói: “Ông chủ đừng lo lắng, tập đoàn có kênh hợp tác cung cấp vật liệu riêng. Ngày mai, tôi sẽ cho người đưa hợp đồng tới tận nơi”.