Bụp!
Vào thời khắc then chốt, một tiếng súng vang lên, một viên đạn cắt qua không trung, găm vào cánh tay của Lục Tử, xuyên qua cánh tay của hắn, khiến máu bắn ra tung tóe!
“Á! Tay của tao! Tay của tao!”
VietWriter
Lục Tử kêu gào thảm thiết, thanh sắt trong tay cũng rơi xuống đất!
Hắn kinh hoàng nhìn về phía trước, thấy một số xe jeep quân sự, xa tuần tra với đèn xanh đỏ nhấp nháy, xe bọc thép chống nổ có vũ trang màu đen đều đang ở phía trước!
Bịch bịch bịch!
Ngay lập tức, tất cả binh lính được trang bị vũ trang nhảy khỏi những chiếc xe này, bọn họ nhanh chóng khống chế hiện trường, bao vây đám người Lục Tử, đồng thời chĩa súng vào bọn chúng!
Lục Tử và gã đàn ông còn lại trở thành tầm ngắm!
Chỉ cần bọn chúng hành động hấp tấp sẽ lập tức bị bắn chết!
Đọc nhanh ở VietWriter
Lục Tử và gã đàn ông kia cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc đó sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống mặt đất!
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi…”
Lục Tử kêu gào thảm thiết.
Nhưng lúc này, một bóng người từ phía sau bước lên, khi nhìn thấy Na Na bị thương khắp người, máu me be bét đang nằm trên mặt đất, Tiêu Chính Văn vô cùng tức giận, sát khí đằng đằng bốc lên tận trời xanh!
Anh lao tới, bế Na Na lên, quan tâm hỏi: “Na Na, bố xin lỗi, bố đến muộn rồi, con không bị thương ở đâu chứ?”
Na Na nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, bật khóc hu hu, nói: “Bố ơi, chú chó chết rồi, chú chó bị bọn chúng đánh chết rồi….”
Tiêu Chính Văn gật đầu: “Được, để bố báo thù thay con và chú chó”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn bế Na Na tới, giao cho nhân viên y tế đi cùng.
Sau đó, sát khí trong người anh toàn toàn được giải phóng!
Anh xoay người, ánh mắt giống như thần chết nhìn chằm chằm vào Lục Tử đang không ngừng chảy máu, quỳ trên mặt đất!
Bụp!
Anh đi tới, đá bay tên Lục Tử, khiến hắn nặng nề bay về phía sau, đập vào chiếc xe bỏ hoang ở bên cạnh rồi ngã xuống đất!
Cú đá này khiến Lục Tử gãy mấy cái xương sườn, hắn nằm ngắc ngoải trên mặt đất, dùng cánh tay còn lại ôm ngực và bụng mình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang nhặt thanh sắt ở phía trước lên, trên người anh tỏa ra sát khí ngút trời, bước từng bước về phía hắn!
Khoảnh khắc đó, trời đất chao đảo!
Mây trên bầu trời như bị nhiễm sát khí của Tiêu Chính Văn, hóa thành lớp mây đen dày đặc, bao phủ toàn bộ bầu trời Tu Hà!
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng sấm rền vang, tia sét xẹt qua xé tan bầu trời!
Cả Tu Hà lúc này chìm trong áp lực lớn chưa từng có!
Tiêu Chính Văn giơ thanh sắt trong tay lên, chỉ vào Lục Tử, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Nói, ai ra lệnh cho chúng mày làm như vậy!”
Lục Tử quỳ trên đất, miệng đầy máu, run rẩy lắc đầu: “Không, không thể nói được, nếu như nói, cả nhà tôi từ già đến trẻ đều sẽ bị giết chết!”
Bụp!
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức đập thanh sắt trong tay vào chân Lục Tử!
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang vọng khắp nhà xe bỏ hoang!
Mưa rơi xuống, cả Tu Hà lúc này chìm ngập trong cơn mưa dữ dội!
Gió thổi ầm ầm, tiếng sấm vang rền!
Bầu trời u ám đến đáng sợ!
Các hàng quán trên đường phố Tu Hà đều đã đóng cửa!
Dưới cơn mưa dữ dội, xe jeep quân sự và xe tuần tra đưa các binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ lao nhanh như con thoi trên đường, hướng về nhà của Kiều Cửu!
Tất cả mọi người dân Tu Hà đều hoảng sợ khi nhìn thấy những chiếc xe jeep quân sự và xe tuần tra này phi nước đại trên đường phố, trong lòng họ đều biết hôm nay đất Tu Hà không yên bình, sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi!