Khương Vy Nhan bị cái tát đột ngột này làm choáng váng, nước mắt cô trào ra ngay lập tức!
Đây là cái tát thứ hai mà cô phải chịu hôm nay …
Cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Tại sao người nhà họ Khương lại oán hận bản thân cô nhiều như vậy, tại sao tất cả bọn họ lại đối xử với cô như vậy.
Khương Thái Xương cũng chống gậy lạnh lùng bước vào, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn đâu!”
Khương Vy Nhan đứng sang một bên, ủ rũ cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Anh ấy và Na Na đi ra ngoài rồi… Ông nội, ông ngồi đi ạ”.
Ngay cả sau khi nhận cái tát của Khương Mỹ Nghiên, Khương Vy Nhan cũng không quên lấy chiếc ghế bên cạnh lại cho ông cụ Khương, vì cô biết rằng ông cụ Khương đi đứng rất khó khăn.
Khương Thái Xương nghe thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng khịt mũi nói: “Không cần! Tôi đến đây để nói cho cô biết lần hợp tác này cô không cần phụ trách nữa, để Khương Mỹ Nghiên toàn quyền quản lý!”
Nghe vậy, trong lòng Khương Vy Nhan đột nhiên nặng trĩu, nói: “Ông nội, nhưng chẳng phải kế hoạch của cháu đã được thông qua rồi sao?”
Cô không thể tin rằng ông nội đến đây để lần nữa lấy đi dự án hợp tác này từ tay cô.
Khoảnh khắc đó, cô thực sự không hiểu tại sao người ông trước đây vẫn luôn yêu thương cô lại trở nên lạnh lùng và xa lạ như vậy.
“Hừ! Làm sao, cô còn dám phản bác quyết định của tôi sao?”, Khương Thái Xương tức giận nói.
Khương Vy Nhan sợ hãi, đầu óc như muốn nổ tung, thật lâu sau cô mới trả lời: “… Vy Nhan xin nghe theo sự sắp xếp của ông nội”.
Vào lúc đó, nước mắt từ khóe mắt của Khương Vy Nhan không ngừng lăn dài trên má.
“Hừ! Khương Vy Nhan, tôi đã nói rồi, cô không phải là đối thủ của tôi! Nhà họ Khương không bao giờ có chỗ dành cho cô đâu!”, trước khi bỏ đi Khương Mỹ Nghiên còn khiêu khích nói.
Khi mọi người rời đi, cả người Khương Vy Nhan run rẩy ngã xuống đất, cô ôm đầu gối đau đớn bật khóc.
Cô đã chuẩn bị bốn ngày, nỗ lực học hành chăm chỉ, mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, nhưng đổi lại là kết quả như vậy.
Khương Vy Nhan không cam tâm!
“Vy Nhan, bố con anh về rồi đây”.
“Mẹ ơi, Na Na về rồi, mẹ xem Na Na đã mang về cho mẹ nhiều đồ ăn ngon lắm”.
Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na đứng ở cửa, khi nhìn thấy Khương Vy Nhan ngồi trong sân ôm gối khóc, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt!
Khương Vy Nhan ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ, cô ngồi trên nền đất lạnh lẽo, gió thổi tóc cô rối tung, cô nhìn thấy Tiêu Chính Văn từ xa, bật khóc: “… Tiêu Chính Văn, ông nội đã lấy dự án hợp tác đi rồi, hu hu hu… Là em vô dụng, em xin lỗi, xin lỗi anh, đều tại em… ”
Khoảnh khắc đó!
Khương Vy Nhan quá đau lòng, quá bất lực và uất ức.
Tiêu Chính Văn đặt Na Na xuống, Na Na chạy đến chỗ Khương Vy Nhan, ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, nói: “Mẹ, đừng khóc, mẹ vẫn còn Na Na, hu hu hu, mẹ đừng khóc nữa…”
Tiêu Chính Văn không nói gì, ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ, anh chỉ bỏ lại một câu: “Đừng lo lắng, anh đòi về cho em”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người rời đi!
Anh vừa ra khỏi cửa, những tầng mây phía chân trời nhanh chóng biến thành màu đen, như thể báo hiệu sự xuất hiện của thần chết!
Cơn phẫn nộ và vẻ rét lạnh của Tiêu Chính Văn như xông thẳng lên trời cao, hoàn toàn bùng nổ!
Nhà họ Khương chết tiệt!
Làm cho Khương Vy Nhan buồn hết lần này đến lần khác, làm cho Khương Vy Nhan khóc hết lần này đến lần khác!
Tất cả người nhà họ Khương đều đáng chết!
Ầm!
Gia đình ba người Khương Văn Kỳ đang ăn mừng vì lấy được sự hợp tác, vào lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị đá tung ra!
Tiêu Chính Văn kiêu hãnh đứng ở cửa, ánh sáng chói mắt phía sau khiến anh giống như một vị thần giáng thế!
“Khương Văn Kỳ! Khương Mỹ Nghiên!”, Tiêu Chính Văn rống lên khiến cả biệt thự như rung chuyển!
Khương Văn Kỳ đang ngồi ở trên sô pha lúc này mới phản ứng kịp, giận dữ hét lên: “Tiêu Chính Văn? Cậu định làm gì? Đây là nhà của tôi, cậu…”
Tuy nhiên, đáp lại lời của Khương Văn Kỳ chính là một cú đá của Tiêu Chính Văn!
Ầm!
Cú đá này có lực rất mạnh, trực tiếp đá văng Khương Văn Kỳ đang ngồi trên ghế sofa và cả chiếc ghế sofa lăn xuống đất!
“Ối…”, Khương Văn Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết, ông ta ngã xuống đất, ôm bụng, sắc mặt đỏ bừng!
Khương Mỹ Nghiên lúc này chết sững ở một bên, nhìn thấy cảnh này thì điên cuồng gào thét: “Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi! Bớ người ta, giết người rồi!”
Nhưng!
Bốp!
Tiêu Chính Văn xoay người, tức giận tát vào mặt Khương Mỹ Nghiên một cái tát, khiến cô ta bay ra xa hai, ba mét rồi va vào bàn ăn, khóe miệng bật máu!
Còn Tiết Mai thì đã ngất lịm đi vì quá sợ hãi.
“Cộp… cộp… cộp!”
Ngay khoảnh khắc này, trong mắt Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên, Tiêu Chính Văn giống như thần chết, từng bước đi về phía hai người bọn họ.
“A, a! Tiêu Chính Văn, cậu điên rồi! Đừng tới đây, đây là nhà họ Khương! Cậu dám động tay động chân ở đây, có nghĩ đến Khương Vy Nhan và Na Na chưa?”, Khương Văn Kỳ ôm bụng, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, cố gắng đứng dậy.
Khương Mỹ Nghiên sợ đến mức không nói được lời nào, cả người run rẩy.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Các người, ngàn vạn lần không nên làm tổn thương Khương Vy Nhan hết lần này tới lần khác!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ chân lên, vừa định tung ra một cú đá.
Nhưng có hàng chục vệ sĩ của nhà họ Khương đã nhanh chóng lao vào.
Họ xông vào, trên tay còn cầm côn, bao vây Tiêu Chính Văn lại.
Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên cũng nhân cơ hội đứng dậy, nấp sau đám vệ sĩ, hét lên một cách cuồng loạn: “Đánh nó cho tôi! Đánh chết con chó hoang kia cho tôi!”
Trong tích tắc, mười mấy vệ sĩ lao về phía Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn nhíu mày, thẳng thừng ra tay!
Rầm rầm rầm!
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, cả chục vệ sĩ này đều ngã xuống đất!
Nhìn thấy cảnh này, Khương Văn Kỳ vô cùng kinh hãi, võ công của Tiêu Chính Văn quá kinh người!
“Bây giờ, đến lượt các người!”, Tiêu Chính Văn nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
Tuy nhiên, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên ngoài cửa: “Dừng lại!”
Khương Thái Xương cùng một đám vệ sĩ của nhà họ Khương xông vào, lão liếc nhìn đám vệ sĩ nằm trên mặt đất, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu muốn làm gì? Đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu của cậu! Cậu đúng là coi trời bằng vung mà!”
Tiêu Chính Văn chế nhạo nói: “Nhà họ Khương sao? Ha ha… Ông cụ Khương, tôi muốn hỏi ông, kế hoạch của Khương Vy Nhan rõ ràng đã được thông qua rồi, tại sao các người lại ăn cướp mất lần hợp tác này của cô ấy?”
Khương Thái Xương “hừ” lạnh một tiếng nói: “Đây là chuyện của nhà họ Khương chúng tôi, liên quan gì đến cậu? Cậu chẳng qua chỉ là một con chó hoang được nhà họ Khương chúng tôi chứa chấp mà thôi, vậy mà cậu còn dám ở đây làm càn như vậy! Quá hỗn xược! Người đâu, mau phế tay chân của cậu ta rồi ném ra ngoài!”
Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu, nói: “Đã như vậy thì không có gì để nói nữa”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn định xông lên trước.
Nhưng đột nhiên, bóng dáng yếu ớt của Khương Vy Nhan lao đến và ngăn cản Tiêu Chính Văn đang định làm điều đó, gương mặt cô đẫm nước mắt, nói: “Tiêu Chính Văn, đừng, đừng… em không cần dự án hợp tác này nữa, em không muốn anh bị thương, anh nghe em, đừng ra tay với ông nội… ”
Sau đó, Khương Vy Nhan quay người quỳ xuống trước mặt Khương Thái Xương, cầu xin: “Ông nội, cháu không cần dự án hợp tác đó nữa, xin ông nội hãy tha cho Tiêu Chính Văn, xin ông đừng đuổi anh ấy đi…”
“Hừ!”
Khương Thái Xương khịt mũi lạnh lùng nói: “Khương Vy Nhan, cô tránh ra cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đuổi cả cô ra khỏi nhà họ Khương!”
Sau đó, ông cụ Khương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Các người còn ngẩn ra đó làm cái gì! Xông lên cho tôi!”
Ngay khi lão dứt lời, mười mấy vệ sĩ của nhà họ Khương lại lao tới chỗ Tiêu Chính Văn!
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau!
“Tôi xem ai dám động vào anh Tiêu!”
Tất cả mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy một nhóm binh lính mặc quân phục, trên tay cần vũ khí, chân đi giày chiến đấu, lũ lượt xông vào!
Người dẫn đầu chính là thiếu úy Phương, là người hôm đó đã đưa thiệp mời tới!