Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304: Đánh anh tôi sợ bẩn tay


Long Nhất cung kính gật đầu nói: “Vâng, mạt tướng đi làm ngay đây!”


Dứt lời, anh ta nhanh chóng thông báo với Sở chỉ huy quân đội ở chiến khu Đông Nguyên.


Lúc này, Từ Kiêu Long nhận được điện thoại cũng nhíu mày, hỏi: “Vua Bắc Lương nói là nợ tôi một ân tình thật sao?”


“Đúng vậy, chủ soái Từ, chủ soái chúng tôi có nói như vậy, xin chủ soái Từ hãy hành động ngay lập tức”, Long Nhất gật đầu đáp.


Từ Kiêu Long im lặng một lát, đáp: “Được! Nếu đã là ý của vua Bắc Lương thì tôi sẽ giúp cậu ấy!”


VietWriter


Nói xong, Từ Kiêu Long cúp máy, rồi lập tức dặn dò phó tướng ở bên cạnh: “Anh lập tức liên lạc với các nhà máy quân sự dưới trướng hoặc các đơn vị doanh nghiệp có hợp tác với chiến khu chúng ta, nhanh chóng đưa số thiết bị này đến nhà máy nhà họ Khương ở Tu Hà! Không được chậm trễ!”


“Chủ soái, đây là ý của vua Bắc Lương sao?”


Vị thượng tướng ba sao kia hỏi.


Từ Kiêu Long mỉm cười đáp: “Đúng vậy, vị vua Bắc Lương này vì một người phụ nữ mà chịu nợ Từ Kiêu Long tôi một ân tình, thú vị đấy! Mau đi làm đi!”


“Rõ, thuộc hạ đi ngay đây ạ”.


Vị phó tướng đáp lời, rồi quay người rời khỏi phòng chỉ huy ở tổng chiến khu.


Còn ở bên này, sau khi giải quyết xong việc thu mua thiết bị, Tiêu Chính Văn nói với Long Nhất: “Tìm nơi ở của mấy người này, lát nữa đi cùng tôi”.


Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa cho Long Nhất một danh sách, trên đó có năm người.


Năm người này trước kia đều là những cấp dưới một lòng trung thành với doanh nghiệp Tiêu Thị và đi theo bố anh.





Đọc nhanh ở VietWriter


Cũng là những người bạn thân thiết nhất của bố anh lúc ông còn sống.


Chỉ có điều, năm năm trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, bố mẹ anh đã chết, doanh nghiệp Tiêu Thị cũng sụp đổ theo, những người này vì một lòng đi theo bố anh mà bị rất nhiều người ở Tu Hà cấm vận.


Bây giờ, họ đã từ những quản lý cấp cao của doanh nghiệp Tiêu Thị nổi danh năm đó, trở thành những người dân bình thường vô danh.


Đương nhiên, trên danh sách còn có hai người nữa, được bôi đỏ.


Đây là hai kẻ phản bội đã đâm sau lưng bố anh và quay lưng với doanh nghiệp Tiêu Thị.


Nếu không vì hai kẻ này, thì có lẽ Tiêu Thị cũng không sụp đổ nhanh đến vậy.


Vào thời khắc quan trọng cuối cùng, chính hai kẻ này đã đâm một nhát dao sau lưng bố anh và nhà họ Tiêu.


Tiêu Chính Văn không bao giờ quên được mối thù này.


Cho dù có chết, Tiêu Chính Văn cũng nhớ như in khuôn mặt của hai kẻ đã phản bội và sỉ nhục bố anh lúc đó.


“Rõ! Tôi đi điều tra ngay đây!”


Long Nhất cung kính đáp lời, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.


Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi.


Sát khí rất mạnh!


Hai cái tên được bôi đỏ này sợ rằng sẽ phải trả cái giá rất thê thảm.


Khi Long Nhất đi điều tra nơi ở của những người này, Tiêu Chính Văn rời khỏi văn phòng của chủ tịch, đi xem xét quanh công ty.


Chủ yếu là vì đã năm năm không trở lại đây, bây giờ quay lại, Tiêu Chính Văn cảm thấy rất bùi ngùi.


Mỗi viên gạch viên ngói, mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây đều là tâm huyết của bố anh.


Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Chính Văn đụng mặt với mấy người.


Dẫn đầu đám người là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang thảo luận với cấp dưới bên cạnh về sắp xếp của sếp lớn trong phòng họp hôm nay.


“Các cậu nói xem, sếp lớn của chúng ta có phải bị điên không nhỉ? Tự nhiên muốn mua lô thiết bị này, công ty chúng ta cũng đâu làm về mảng này, đúng là có tiền nhưng ngu ngốc!”


Vẻ mặt người đàn ông này rất tức giận.


“Sếp nói chí phải! Tôi thấy sếp lớn đúng là chỉ có hư danh, còn trẻ nên chẳng biết gì cả”.


“Đúng đúng đúng! Còn đeo mặt nạ nữa chứ, cứ như sợ người ta biết thân phận của mình ấy!”


“Theo tôi thấy, công ty muốn phát triển thì vẫn nên nghe theo ý của sếp Phương!”


Trong lúc nói chuyện, đám người đã đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn.


Lúc đầu, đám giám đốc Phương cũng không chú ý đến Tiêu Chính Văn, còn lạnh lùng mắng mỏ: “Tránh ra!”


Đột nhiên, Phương Văn Tuấn cảm thấy người trước mặt rất quen mắt, sau khi nhìn kĩ thì kinh ngạc kêu lên: “Là cậu sao? Tiêu Chính Văn đúng không?”


Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phương Văn Tuấn, sau đó nhếch môi cười nhạt.


Trước kia Phương Văn Tuấn cũng chỉ là một nhân viên quèn trong doanh nghiệp Tiêu Thị, không ngờ bây giờ đã làm đến chức giám đốc.


Vừa rồi ở phòng họp, anh vẫn chưa chú ý đến hắn.


Chủ yếu là vì trước kia Phương Văn Tuấn là loại người chẳng có tài cán gì, chỉ biết nịnh bợ, rất nhiều lần a dua nịnh hót trước mặt đại thiếu gia nhà họ Tiêu là anh.


“Lâu rồi không gặp”, Tiêu Chính Văn thản nhiên trả lời, hiện giờ anh không đeo mặt nạ.


Phương Văn Tuấn cười đểu, nói: “Ái chà chà, khách quý đây, không ngờ cũng có ngày tôi có thể gặp được đại thiếu gia nhà họ Tiêu ngày trước ở Tiêu Thị! À không, bây giờ đã không còn được gọi là doanh nghiệp Tiêu Thị nữa, là tập đoàn Na Nhan!”


Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, nghiêng người chuẩn bị rời đi.


Nhưng hiển nhiên Phương Văn Tuấn không có ý định để Tiêu Chính Văn cứ thế mà đi.


Nghĩ lại, trước kia hắn chẳng khác gì một con chó, ngày nào cũng nịnh hót trước mặt Tiêu Chính Văn, nhưng về sau lại chẳng được lợi lộc gì.


Ngược lại, sau khi nhà họ Tiêu sụp đổ, doanh nghiệp Tiêu Thị bị người khác thu mua, Phương Văn Tuấn nhờ vào tài khua môi múa mép, bây giờ lên như diều gặp gió, làm hẳn chức giám đốc một bộ phận.


Cảm giác trái ngược này khiến Phương Văn Tuấn bây giờ gặp được Tiêu Chính Văn, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận và mong muốn trả thù.


“Khoan đã! Tiêu Chính Văn, cậu cứ thế mà đi sao?”


Phương Văn Tuấn gọi giật Tiêu Chính Văn lại, chìa tay ấn vào vai anh, cười khinh bỉ, rồi giới thiệu với mấy người bên cạnh: “Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người, người trước mặt đây chính là đại thiếu gia nhà họ Tiêu nổi tiếng như cồn năm đó, cũng là tổng giám đốc tiền nhiệm của doanh nghiệp Tiêu Thị chúng ta”.





“Chán sống chắc!”


Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng đằng đằng sát khí.


Sỉ nhục bố anh, chết cũng đáng!


Phương Văn Tuấn sợ hết hồn, bởi vì bị Tiêu Chính Văn túm cổ áo, nên hắn hít thở rất khó khăn, chỉ một lúc đã đỏ bừng mặt, hắn tức giận gào lên: “Tiêu Chính Văn… Mày… mày bỏ tay ra ngay cho tao! Mày có biết mày đang làm gì không? Tao là giám đốc của bộ phận thị trường, bây giờ mày chỉ là một thằng rác rưởi, một con chó hoang mà thôi, mày mà dám ra tay với tao, mày đã nghĩ đến hậu quả chưa?”


“Ra tay với anh? Tôi sợ bẩn tay tôi!”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát, anh vừa thả tay, cả người Phương Văn Tuấn liền ngã ngồi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK