Tiêu Chính Văn đóng cửa lại, mỉm cười nói: “Buổi tối anh ăn hơi nhiều, không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút”.
Dứt lời, anh bước tới chỗ Khương Vy Nhan, ngồi xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, nhưng Khương Vy Nhan dường như hơi ngại, cô cố sức rút tay ra, vuốt sợi tóc xoã trước mặt lên tai: “Đã về đến nhà rồi thì anh đi nghỉ ngơi sớm đi”.
Khương Vy Nhan đứng dậy, đi dép lê vào phòng ngủ, vừa tới cửa thì dừng lại, tựa như do dự hồi lâu mới nói: “Từ nay về sau, anh đừng quan tâm tới chuyện của em nữa, coi như em xin anh đấy, cảm ơn”.
Tiêu Chính Văn nhìn cánh cửa đóng kín, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, anh ngồi lên ghế sofa, nhìn tấm ảnh chụp chung của Khương Vy Nhan và Na Na trên bàn trà. Phông nền của bức ảnh là công viên, trên bầu trời còn có những cánh diều, mà Na Na thì đang thổi bong bóng, hai mẹ con cười vui vẻ trước ống kính, rất hạnh phúc.
Tiêu Chính Văn cầm khung ảnh lên, vẻ mặt anh vô cùng cảm động, nơi hốc mắt có giọt nước chảy ra, anh đưa tay lau đi: “Vy Nhan, Na Na, hai mẹ con yên tâm, anh sẽ không để hai người phải chịu khổ đâu”.
Ngày hôm sau.
Gia đình ba người Khương Văn Kỳ đã đến công ty từ sáng sớm.
Khương Mỹ Nghiên bước trên đôi giày cao gót, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen, hở ngực và hở lưng. Trông cô ta vô cùng xinh đẹp, gợi cảm nhưng lại xen lẫn cảm giác lạnh lùng!
Cô ta ngang ngược, tùy tiện đẩy cửa phòng làm việc vừa được sắp xếp cho Khương Vy Nhan rồi bước vào, để đồ của mình lên bàn của Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Khương Vy Nhan! Cô bị làm sao thế? Tại sao lại tạm dừng sản xuất vật liệu ở nhà máy khu Đông Tô? Không phải công việc của cô là đi đàm phán với mấy nhà máy này à? Cô có biết rằng thứ quý giá nhất bây giờ là thời gian không? Cô trì hoãn một ngày làm việc của nhà máy, phía trung tâm mua sắm cũng sẽ trì hoãn tiến độ xây dựng mất một ngày! Đến lúc đó, nhà họ Khương tôi sẽ bị tổn thất lợi nhuận! Tôi thấy cô đúng là không đủ tư cách để làm người phụ trách chính!”
Khương Vy Nhan vội vàng đứng dậy, nói: “Chị Mỹ Nghiên, em xin lỗi, em đang chuẩn bị đi đến đó một chuyến”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan định cầm tài liệu và túi rời đi, nhưng Khương Mỹ Nghiên đã nắm lấy cánh tay của Khương Vy Nhan, cô ta tát vào mặt Khương Vy Nhan một cái, chỉ vào mũi cô mà chửi bới: “Đi cái gì mà đi! Một đứa lẳng lơ như cô thì đàm phán được cái quái gì? Hôm nay tôi tới là để cảnh cáo cô, đường dây sản xuất ở mấy nhà máy này giao cho tôi phụ trách đi, cô chỉ cần phụ trách tiến độ công trình bên phía trung tâm mua sắm là được rồi, những chuyện khác cô đừng xen vào. Nhớ đấy, ông nội có hỏi, cô không được phép nói linh tinh gì cả! Bằng không tôi xé rách cái miệng này của cô đấy!”
Khương Vy Nhan ôm đôi má đỏ lựng lên, đứng yên, đôi mắt cô đẫm lệ, vô cùng oan ức, nói: “Chị Mỹ Nghiên, nhưng ông nội đã để em phụ trách toàn bộ dự án mà…”
“Hừ!”, Khương Mỹ Nghiên hừ một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt lạnh tanh quát: “Đừng lấy ông nội ra để chèn ép tôi! Cho dù ông nội phát hiện, ông vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở mà thôi! Nếu cô còn muốn sống ở cái nhà này, tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói! Bằng không, tôi sẽ có cách đối phó với cô và đứa con hoang đó của cô!”
Nói xong, Khương Mỹ Nghiên quay người, kiêu ngạo hất cằm đi ra ngoài, vừa ra đến cửa còn quay đầu cảnh cáo: “À đúng rồi! Nếu cô dám nói với Tiêu Chính Văn kia, tôi cũng không tha cho cô đâu!”
Mãi cho đến khi Khương Mỹ Nghiên rời đi, Khương Vy Nhan mới oan ức ngồi xổm trên mặt đất mà khóc.
Tuy nhiên, sau một hồi khóc lóc, cô vẫn đứng dậy và xách túi rời khỏi công ty đến nhà máy khu Đông Tô.
Mà bên này, trong phòng làm việc của Khương Mỹ Nghiên, Khương Văn Kỳ và Tiết Mai đang ngồi trên ghế sofa.
Nhìn thấy Khương Mỹ Nghiên bước vào, Tiết Mai vội vàng đứng dậy kéo cô ta và hỏi: “Con gái, thế nào rồi? Con ranh đó có đồng ý không?”
Khương Mỹ Nghiên ậm ừ nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con lẳng lơ kia dám cáo trạng, con sẽ cho người đánh chết cô ta! Hơn nữa, cô ta không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa con hoang của cô ta chứ!”
Tiết Mai gật đầu liên tục, bà ta cười gian xảo, nói: “Thế thì tốt quá rồi”.
Khương Văn Kỳ lúc này cũng nhấp một ngụm trà, nói: “Tuy nhiên, phía bên quản đốc Tôn vẫn phải hỏi chuyện trước để tránh xảy ra sai sót”.
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Tôn Bưu, kết quả là Tôn Bưu ở đầu dây bên kia gào lên: “Đừng gọi cho tôi nữa! Tôi đã quyết định ký hợp đồng hợp tác sản xuất toàn diện với tiểu thư Khương Vy Nhan rồi! Năm trăm nghìn mà cô đưa cho tôi, người của tôi có lẽ đã gửi lại cho cô rồi đấy!”
Tút!
Cuộc gọi bị cúp máy, Khương Mỹ Nghiên không nói lời nào, sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy?”, Khương Văn Kỳ thấy sắc mặt cô ta không ổn nên lập tức hỏi.
Khương Mỹ Nghiên nhăn mày nói: “Bố, ông Tôn Bưu kia nói rằng ông ta đã ký hợp đồng hợp tác sản xuất toàn diện với Khương Vy Nhan rồi. Ông ta cũng nói rằng ông ta đã trả lại năm trăm nghìn tệ chúng ta gửi ngày hôm qua…”
Vừa dứt lời, một trợ lý từ bên ngoài xông vào, vội vàng kêu lên: “Phó chủ tịch Khương, giám đốc Khương, xảy ra chuyện rồi. Bên ngoài có hơn chục người từ nhà máy, bọn họ muốn gặp hai người ạ!”
Trợ lý nọ còn chưa nói xong thì hàng chục người đàn ông mặc đồng phục nhà máy đã náo loạn, xông vào từ bên ngoài. Họ thô bạo đến mức đẩy trợ lý nọ sang một bên, ném túi tiền trên tay anh ta xuống đất và hét lên: “Phó chủ tịch Khương! Quản đốc Tôn của chúng tôi nói rằng ông ấy không cần số tiền bẩn này của ông nữa, đồng thời cũng không muốn cùng thuyền cùng hội làm việc xấu xa với các người! Quản đốc Tôn của chúng tôi đã ký hợp đồng hợp tác sản xuất toàn diện với tiểu thư Khương Vy Nhan rồi! Các người bỏ ngay ý định hối lộ quản đốc Tôn của chúng tôi đi!”
Nói xong, khoảng hơn chục công nhân nhà máy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhân viên của công ty, rồi nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt gia đình ba người Khương Văn Kỳ tái mét,lo lắng vô cùng!
Trong phút chốc, toàn bộ khu phòng làm việc như bùng nổ tin tức!
“Không phải chứ? Phó chủ tịch Khương thật sự đã hối lộ quản đốc Tôn?”
“Không ngờ, để đối phó với Khương Vy Nhan kia, phó chủ tịch Khương lại dùng loại thủ đoạn thâm hiểm này, mất công chúng ta còn tưởng rằng ông ta là người tốt chứ”.
“Ha ha, nhà tư bản thì có người nào tốt chứ? Cô chỉ cần nhìn Khương Mỹ Nghiên suốt ngày bắt nạt chúng ta liền biết bộ mặt gia đình bọn họ như thế nào mà”.
Khương Văn Kỳ tức giận đến mức nghiến răng ken két, gào to: “Nói bậy bạ gì đó! Không muốn đi làm nữa đúng không? Cút đi làm ngay cho tôi, ai còn khua môi múa mép, tôi lập tức đuổi kẻ đó!”
Sau đó, Khương Văn Kỳ tức giận đóng cửa lại, nhìn nửa triệu tệ nằm rải rác trên mặt đất, ông ta tức giận đập vỡ bộ ấm trà, bực mình nói: “Con bé Khương Vy Nhan này được lắm! Tâm cơ cũng chẳng phải dạng vừa! Tên Tôn Bưu này hôm qua mới nhận được tiền, hôm nay đã trở mặt không quen biết chúng ta ngay được!”
Khương Mỹ Nghiên cũng nói với vẻ mặt lo lắng: “Bố, chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mà con ranh này có thể hợp tác được với Tôn Bưu? Bố nói xem, có khi nào giữa hai người họ có bí mật không thể nói ra không?”
Lông mày Khương Văn Kỳ nhíu lại, trợn tròn hai mắt, nói: “Đúng đúng đúng, con chó cái này tám chín phần là đã ngủ với tên dâm dê Tôn Bưu! Mỹ Nghiên, con lập tức cho người đến nhà máy xem xem, tốt nhất là nên lấy được bằng chứng ngoại tình của bọn nó, bố muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của bọn chúng trước cuộc họp chủ tịch hội đồng quản trị!”
“Vâng ạ!”, Khương Mỹ Nghiên đáp, ngay lập tức liên lạc với một số người.
Bên phía nhà máy của Tôn Bưu, nửa tiếng trước ông ta nhận được điện thoại của Khương Vy Nhan báo rằng cô chuẩn bị qua đây, ông ta đình công cả nhà máy, cho tất cả công nhân ra đứng ở cổng nhà máy, xếp thành nhiều hàng, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, cung kính chờ đợi sự xuất hiện của Khương Vy Nhan.
Tôn Bưu cũng dẫn theo một số giám đốc và thư ký, đứng ở hàng đầu, khiêm nhường nhìn nơi đầu phố.
Cuối cùng cũng thấy Khương Vy Nhan xuống xe, Tôn Bưu bước nhanh tới, ông ta nở nụ cười nịnh nọt, cúi người chín mươi độ, xin lỗi: “Giám đốc Khương, cô đến rồi! Tôi xin lỗi cô vì hành động và lời nói của tôi ngày hôm qua! Mong cô đừng chấp tôi nhé! Nhà máy của chúng tôi sẵn sàng tuân theo sự sắp xếp và quản lý của giám đốc Khương!”
Phía sau ông ta, một nhóm công nhân nhà máy đều đồng thanh hô to: “Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của giám đốc Khương!”
Cảnh tượng này khiến Khương Vy Nhan bị doạ sợ, cô ôm chặt tài liệu trên tay, khuôn mặt cô run rẩy, hỏi: “Quản… Quản đốc Tôn, ông đang làm gì vậy?”
Nghĩ một lúc, Tôn Bưu bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất và hét lên: “Giám đốc Khương, cô hãy tha thứ cho tôi đi. Hôm qua tôi đúng là bị ma xui quỷ khiến mà. Cô yên tâm, tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình Khương Văn Kỳ rồi. Từ nay về sau, tôi sẽ làm tay sai cho cô, cô bảo tôi đi về phía Đông, tôi tuyệt đối không đi về phía Tây! Tôi xin dập đầu xin lỗi cô!”
Khoảnh khắc ấy, Khương Vy Nhan hoàn toàn hoảng sợ, cô vội vàng đỡ Tôn Bưu, nói: “Quản đốc Tôn, ông làm gì vậy? Ông đứng dậy đi…”
“Không, không, không! Hôm nay giám đốc Khương không tha thứ cho tôi, Tôn Bưu tôi sẽ cứ quỳ ở đây!”, Tôn Bưu có bị đánh chết cũng không đứng dậy, ông ta không dám đứng dậy!
Tối qua, lúc Trịnh Thiên Thái rời đi đã nói rằng ngày mai, nếu không được cô Khương tha thứ, Tôn Bưu ông cứ việc chui vào túi nhét đầy đá rồi bỏ xuống sông đi!
Khương Vy Nhan cũng rất bất lực, vội vàng nói: “Quản đốc Tôn, ông đứng dậy đi, tôi… tôi tha thứ cho ông”.
Tôn Bưu nghe thấy lời này lập tức vui mừng đứng lên, nhưng vẫn rất khiêm tốn đứng bên cạnh Khương Vy Nhan, nói: “Giám đốc Khương, mọi công việc đã được chuẩn bị xong xuôi. Cô có thể đến nhà máy để kiểm tra bất cứ lúc nào”.
“… Chờ đã”, Khương Vy Nhan do dự, nói: “Quản đốc Tôn, tôi muốn hỏi, sao tự nhiên ông lại ký hợp đồng hợp tác sản xuất với tôi? Có phải có người bắt ông làm thế không? Là ai sai ông?”
Khương Vy Nhan không ngốc, ngày hôm qua Tôn Bưu vô cùng xem thường cô, hôm nay lại suýt chút nữa dùng cái chết để tạ tội.
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Tiêu Chính Văn lén lút đi ra ngoài, trong lòng Khương Vy Nhan bỗng nảy ra một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ là Tiêu Chính Văn giúp cô?