Chỉ thấy Từ Phân và Khương Thần lạnh lùng xông vào, chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận chửi bới: “Tiêu Chính Văn! Cậu còn không mau cút đi? Vì cậu mà tối qua suýt nữa cả nhà chúng tôi đã bị chôn sống! Cậu còn mặt mũi ở đây nữa sao?”
VietWriter
Từ Phân đã nhịn cơn giận từ tối qua, chỉ mong lập tức lao tới bệnh viện đấm cho Tiêu Chính Văn một trận no đòn.
Nhưng tối qua có quá nhiều việc, bọn họ bị lính tuần đưa đi làm các loại tường trình, đến bây giờ mới được thả ra.
Khương Thần cũng tức giận nói: “Mẹ kiếp! Tất cả là tại thằng vô dụng nhà anh, hại ông đây suýt nữa thì ngỏm ở nhà họ Ninh! Hôm nay không đánh anh một trận thì khó mà giải mối hận trong lòng!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Dứt lời, Khương Thần vung nắm tay lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này khiến Khương Vy Nhan và Na Na sợ hãi hét lên.
Nhưng ngay sau đó, cú đấm của Khương Thần dừng giữa không trung, bị Tiêu Chính Văn tóm chặt lấy, nắm tay còn phát ra tiếng rắc.
“A a a! Đau đau đau! Tiêu Chính Văn, anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra… Tôi là em trai của vợ anh đấy, ui da ui da, đau quá, gãy tay mất, gãy tay mất…”, Khương Thần tỏ vẻ đau đớn một cách thái quá, vẻ mặt vênh váo vừa rồi lập tức chuyển thành đau đớn.
“Mẹ, mẹ mau nói gì đi chứ…”, Khương Thần thúc giục.
Từ Phân lúc này mới có phản ứng, lập tức xông tới, đẩy Tiêu Chính Văn ra, chắn trước mặt Khương Thần, bà ta chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, mắng: “Loạn rồi, loạn rồi! Cậu muốn làm gì?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả lời: “Nếu không nhờ có tôi thì tối qua các người đã bị chôn sống rồi! Bây giờ còn dám to mồm ở đây nữa, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao? Cút! Đừng có làm phiền Vy Nhan và Na Na nghỉ ngơi!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người, không thèm để ý hai mẹ con Từ Phân sắc mặt xanh mét, giận đến mức thở phì phò phía sau.
Biệt viện nhà họ Khương.
Khương Thái Xương cùng với mười mấy họ hàng thân thích của nhà họ Khương, bao gồm cả gia đình Khương Văn Kỳ, đang bàn bạc về chuyện Khương Vy Nhan, Na Na và Tiêu Chính Văn có được tiếp tục ở lại nhà họ Khương hay không.
“Tôi thấy không được! Phải nhanh chóng đuổi ba cái đứa xui xẻo này ra khỏi nhà họ Khương!”
“Đúng vậy! Thời sự đã nói rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một tên lính xuất ngũ bình thường, chúng ta cũng không cần phải nịnh bợ cậu ta!”
“Lão gia mau đưa ra quyết định đi! Bây giờ nhà họ Ninh đã không còn, đang là cơ hội tốt để nhà họ Khương ta nổi lên! Không thể vì một số người mà làm tổn hại lợi ích của cả gia tộc được!”
Khương Thái Xương ngồi trên ghế Thái sư, gật đầu, trong lòng đã quyết, đang định mở miệng ra quyết định, thì một quản gia đột nhiên chạy vào, kêu lên: “Lão gia, lão gia, bên ngoài đột nhiên có mười mấy chiếc xe sang đến, đều là gia chủ các thế gia giàu có hàng đầu và chủ tịch các tập đoàn lớn của Tu Hà!”