Tôn Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm che giấu sự mỉa mai châm chọc.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, bây giờ mày ngông cuồng quá nhỉ! Mày lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi, xin tao tha thứ đi!”, Tôn Nhân cười khẩy, tiến lên đón Tôn Thiên Trung đang vội vàng chạy đến.
“Bố! Cuối cùng bố cũng đến rồi! Bố xem, con trai bố bị người ta đánh ở bệnh viện nhà mình thành ra thế này, bố phải đòi lại công bằng cho con đấy!”, cái tên Tôn Nhân này đúng là không biết xấu hổ, lớn bằng chừng này rồi mà vẫn nước mắt nước mũi tèm lem, lải nhải không ngừng.
Mọi người vây xem xung quanh, lúc này cũng nhỏ giọng xì xào: “Tiêu đời rồi! Tôn Thiên Trung đến rồi, mấy người bọn họ sợ là không rời khỏi bệnh viện được ấy chứ!”
VietWriter
“Phải đấy, nhà họ Tôn này nhỏ nhen lắm, nhất là tên Tôn Nhân kia, hay tác oai tác quái ở bệnh viện, còn trêu ghẹo nhiều y tá nữa”.
“Ôi, giàu nhưng ác lắm, tức mà chẳng làm gì được”.
Tôn Thiên Trung nhìn thấy con trai mình, lập tức nổi giận đùng đùng, giận dữ gầm lên: “Ai đánh con trai tao? Đứng ra đây tao xem nào! Mẹ kiếp! Hôm nay tao phải giết nó!”
Tôn Thiên Trung tức phát điên, không ngờ con trai lão lại bị người ta đánh ở chính bệnh viện nhà mình.
Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải khiến mọi người ở Tu Hà cười vào mặt sao?
Phải trừng trị thật nghiêm!
“Là tôi!”, Trịnh Thiên Thái không chút sợ hãi đứng ra, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng!
Đọc nhanh ở VietWriter
Tôn Thiên Trung đang cáu, quay đầu chỉ vào nơi vang lên giọng nói, tức giận nói: “Mày đánh con trai tao à? Người đâu, đưa hắn…”
Nhưng còn chưa nói xong, Tôn Thiên Trung đã nhìn rõ tướng mạo của người trước mặt, lập tức thót cả tim.
Người này… sao lại giống Thiên Gia – Trịnh Thiên Thái thế nhỉ?
“Sao nào? Tôn Thiên Trung, anh muốn giết tôi cơ à?”, Tôn Thiên Trung nhíu mày, trên người tỏa ra khí thế bá đạo, khiến Tôn Thiên Trung cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Ối mẹ ơi!
Là Thiên Gia – Trịnh Thiên Thái thật!
“Thiên… Thiên Gia? Sao lại là anh? Việc này… việc này… tôi đâu dám, đâu dám…”, Tôn Thiên Trung lập tức lật mặt, tỏ vẻ xun xoe, khiêm tốn.
Hừ!
Trịnh Thiên Thái lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Chẳng phải là vì cậu con trai ngoan của anh sao?”
Ặc!
Tôn Thiên Trung thót cả tim lại, lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, quay đầu lại, giơ tay vả cho Tôn Nhân một cái thật mạnh, tức giận mắng: “Thằng mất dạy! Đến Thiên Gia mà mày cũng dám mạo phạm! Mày chán sống rồi à? Quỳ xuống dập đầu xin lỗi Thiên Gia cho tao!”
Cái tát này khiến Tôn Nhân ngây cả người, cũng khiến mọi người xung quanh sững sờ.
Đây… là Thiên Gia Tu Hà thật sao?
Tôn Nhân ôm gò má rát bỏng, vẻ mặt tức tối và uất ức, kêu lên: “Bố! Bố làm cái gì vậy? Con trai bố bị người ta đánh, sao bố lại bắt con xin lỗi?”
Tôn Nhân vẫn chưa nghe rõ hai chữ Thiên Gia trong miệng Tôn Thiên Trung, hắn đang nổi giận đùng đùng, nên không nhìn rõ, cũng không nghe rõ.
“Láo toét! Quỳ xuống! Thằng mất dạy này, đúng là khiến tao tức chết mà! Mày chọc đến Thiên Gia Tu Hà rồi đấy! Thiên Gia đánh mày là dạy dỗ mày thay tao!”, Tôn Thiên Trung tức phát điên, giận dữ gầm lên, giơ chân đá cho Tôn Nhân ngã lăn ra đất.
Lần này thì Tôn Nhân cũng đã có phản ứng, hắn nhìn về phía Trịnh Thiên Thái, hỏi: “Ông là Thiên Gia Tu Hà thật sao?”
“Hừ! Đi không đổi tên ngồi không đổi họ!”, Trịnh Thiên Thái lạnh lùng hừ một tiếng.
Câu nói này khiến Tôn Nhân run lẩy bẩy, trong lòng vừa sợ vừa hận, nhưng cũng chỉ đành cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi Thiên Gia, tôi có mắt không tròng, đã mạo phạm đến ngài!”
Tôn Thiên Trung cũng nói theo: “Thiên Gia, thật là ngại quá, thằng con tôi có mắt không tròng, mạo phạm đến anh, để hôm khác tôi sẽ dẫn nó đến tận nơi xin lỗi!”
Trịnh Thiên Thái không nói gì, xoay người nhìn Tiêu Chính Văn, cúi người một góc chín mươi độ đầy cung kính, nói: “Ngài Tiêu thấy sao ạ?”
Ầm!
Cảnh tượng này lập tức khiến Tôn Thiên Trung, Tôn Nhân và đám người vây xem như bị sét đánh.
Tất cả đều há hốc miệng!
Việc này… việc này… Thiên Gia Tu Hà mà phải hạ mình trước một cậu thanh niên vô danh sao?
Đúng là không thể tin được! Thật là khiếp sợ!
Tiêu Chính Văn đứng ra, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tôn Nhân đang quỳ dưới đất ngây ra nhìn anh, nói: “Tôn Nhân, chẳng phải trước đó anh muốn thông báo với tất cả các bệnh viện trong thành phố, cho tôi vào danh sách đen sao? Bây giờ, tôi sẽ thông báo với các bệnh viện và đơn vị trên toàn thành phố, chấm dứt hợp tác với nhà họ Tôn!”
Tôn Nhân nghe thấy vậy, lập tức nổi điên, đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Mày là cái thá gì chứ? Muốn các đơn vị y tế trên toàn thành phố chấm dứt hợp tác với nhà họ Tôn tao á? Mày đừng nằm mơ nữa!”
Tôn Nhân tức giận, mặt đỏ bừng bừng, cũng chẳng nghĩ được nhiều về mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và Trịnh Thiên Thái!
Một con chó hoang của nhà họ Tiêu đã biến mất năm năm thì có bản lĩnh gì to tát chứ?
Chắc chắn là có hiểu lầm gì thôi!
Tiêu Chính Văn gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Trường Thắng, lạnh lùng nói: “Trong vòng mười phút, bảo tất cả các đơn vị y tế ở Tu Hà chấm dứt việc hợp tác với nhà họ Tôn! Ngoài ra, thu mua toàn bộ doanh nghiệp nhà họ Tôn! Bằng mọi giá!”
“Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay đây!”, ở đầu bên kia, Lý Trường Thắng trả lời vô cùng cung kính.
Chà!
Tất cả đều yên lặng!
Ha ha ha!
Bỗng Tôn Thiên Trung bật cười, vẻ mặt châm chọc nói: “Này chàng trai, cậu nói cái gì cơ? Trong vòng mười phút bắt các đơn vị y tế trên toàn thành phố chấm dứt việc hợp tác với nhà họ Tôn của tôi? Còn đòi thu mua sản nghiệp của nhà họ Tôn? Chết cười mất thôi! Cậu đúng là không biết tự lượng sức mình mà!”