Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay, tát vào mặt Trần Lệ Diễm một bạt tai!
Cái tát này quá bất ngờ, Khương Vy Nhan vẫn chưa phản ứng lại, trợn mắt nhìn chằm chằm, kinh ngạc che miệng.
VietWriter
Đồng thời, Trần Lệ Diễm cũng sững sờ!
Cô ta che bên má nóng rát, trừng mắt oán hận nhìn Tiêu Chính Văn, quá khích hét lên: “Cậu… cậu dám đánh tôi sao?”
Dứt lời, Trần Lệ Diễm vung tay, cũng muốn trả lại cái tát vừa nãy!
Nhưng Tiêu Chính Văn giơ tay nắm lấy cổ tay cô ta, hắng giọng nói: “Cái tát này là tôi thay vợ tôi trả lại cái tát của cô ngày hôm qua! Nếu cô còn dám ra tay lần nữa thì tự mình gánh chịu hậu quả đi!”
Câu nói này toát ra sát khí lạnh lùng bao trùm cả sảnh chính!
Trần Lệ Diễm run rẩy, sắc mặt hoảng loạn, xấu hổ giận dữ giậm chân, bỏ lại một câu: “Tiêu Chính Văn, cậu đợi đấy! Hai người cứ đợi đấy cho tôi!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Dứt lời, cô ta quay đầu bỏ đi!
Trong sảnh lớn, chỉ còn lại Phạm Cao Kiệt, hắn cũng rất sợ hãi, lập tức bò dậy muốn chuồn lẹ.
Nhưng sao Tiêu Chính Văn có thể để hắn bỏ chạy dễ dàng như vậy được, anh liếc mắt, lạnh lùng mở lời: “Hà Nhị Long, đây là việc của anh, tự mình giải quyết cho tốt”.
Nghe thấy vậy, Hà Nhị Long lập tức hiểu rõ, hắn xông lên, một cước đá Phạm Cao Kiệt bay xa mấy mét, sau đó túm lấy cổ áo hắn, cứ như đang xách cổ một con chó chết, quát lớn: “Phạm Cao Kiệt! Hôm nay, mày đã rơi vào tay Hà Nhị Long tao rồi!”
“A! Đừng mà! Anh Nhị Long tha mạng, tha mạng…”
Phạm Cao Kiệt kêu gào thảm thiết, vùng vẫy giãy giụa nhưng đều vô ích, hắn bị kéo thẳng ra khỏi biệt viện nhà họ Khương!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Khương Văn Kỳ đang ngồi trên cao, thẳng thừng quay người, đưa Khương Vy Nhan rời đi.
Trên đường quay về, trái tim nhỏ bé của Khương Vy Nhan vẫn đập thình thịch, một lúc lâu mới phản ứng lại, hỏi: “Chính Văn, hôm qua anh không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn cười trả lời: “Anh thì có thể bị làm sao được chứ?”
Lúc này Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao tên Phạm Cao Kiệt đó có thể làm như vậy chứ? Thật không ngờ, trông anh ta có vẻ thật thà, hóa ra lại nham hiểm như thế”.
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Vì thế, sau này em tiếp xúc với người khác phải để ý hơn một chút, nếu gặp phải người xấu, nhất định phải kịp thời nói cho anh biết, anh có thể bảo vệ em”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, đôi mắt ngập tràn vẻ hạnh phúc, nhìn Tiêu Chính Văn, gật đầu đồng ý: “Em biết rồi, vậy anh về trước đi, em phải đến công ty một chuyến”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, đi đường cẩn thận”.
Nhìn Khương Vy Nhan rời đi, Tiêu Chính Văn quay người đi về phía nhà mình.
Cuối cùng có thể nghỉ ngơi một ngày rồi.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề thả lỏng, mà tập thể dục ở trong nhà, dùng một tay chống đẩy năm trăm cái và năm trăm lần làm động tác Squat, sau đó đứng dậy rời khỏi sân nhỏ, chuẩn bị chạy vài vòng gần đó.
Chủ yếu là thời gian này rời khỏi khu vực phía Bắc, Tiêu Chính Văn cảm thấy bản thân sắp “gỉ sét” đến nơi rồi.
Ra ngoài không lâu, Tiêu Chính Văn bất ngờ nhận được một đường link video do Trịnh Thiên Thái gửi, ấn thử xem thì hóa ra là đoạn video anh đánh nhau bằng tay không với tên xã hội đen ở thôn Tiểu Nam!
Hơn nữa, xem ra đoạn video này đã trở nên rất nổi tiếng ở trên mạng!
Không ít người để lại bình luận, người đàn ông này đẹp trai quá, đẹp trai kiểu ngầu ngầu!
Chỉ là do nguyên nhân của ống kính mà khuôn mặt Tiêu Chính Văn không được chụp rõ ràng.
Nhưng Trịnh Thiên Thái vẫn có thể nhận ra, khen ngợi vài câu, Tiêu Chính Văn mỉm cười đáp lại.
Đồng thời, tay bọn chúng còn để ra sau lưng.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn, những người này có súng!
Ý của Đỗ Tình Tuyết?
Tiêu Chính Văn dừng lại một lát, cất điện thoại vào túi quần, liếc nhìn chiếc xe Maybach phía sau bọn họ, ngẫm nghĩ rồi lên xe cùng bọn chúng!
Trong phòng VIP cấp tổng thống ở khách sạn Hoàng Triều!
Tiêu Chính Văn đi theo hai tên vệ sĩ tiến vào, liền thấy trong phòng có tám tên thân hình vạm vỡ đứng canh gác, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ, tất cả cùng mặc vest đen, tràn đầy sát khí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh!