Lúc này tất cả những người dưới sân khấu như đang nín thở, họ háo hức, trông mong nhân vật trong truyền thuyết ở Hoa Quốc này, chủ soái Bắc Lương!
“Đã từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi được gặp một vị chủ soái!”
“Phấn khích quá! Tới dự bữa tiệc tối nay thực sự đáng! Nhanh lên nào, chốc nữa, chúng ta nhất định phải chụp ảnh chung với chủ soái Bắc Lương!”
Còn bên phía nhà họ Khương, Khương Thái Xương cũng đang chen chúc trong đám người, lão chống gậy, nghển cổ để xem nhân vật tôn quý trong truyền thuyết này!
Anh là niềm vinh dự của Hoa Quốc, là người anh hùng vĩ đại trong trái tim của người dân nơi đây!
“Ông ơi, ông nói xem, vị chủ soái Bắc Lương này liệu có nhìn trúng cháu không? Cháu nghe nói anh ta mới hơn hai mươi tuổi thôi!”, lúc này Khương Mỹ Nghiên đã mặc kệ Ngô Khoan Nghiệp, một lòng muốn được vị chủ soái Bắc Lương chưa từng gặp mặt đó coi trọng cô ta!
Nếu lần này cô ta có thể được chủ soái Bắc Lương để ý tới, cô ta chắc chắn sẽ “chim sẻ biến thành phượng hoàng”!
“Đúng vậy! Hơn hai mươi tuổi đã được Thi Sơn phong tướng, hơn nữa còn là người đầu tiên của Hoa Quốc! Người đầu tiên đấy! Người như vậy, nhà họ Khương chúng ta dù có phải làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng phục vụ cậu ấy”, Khương Thái Xương phấn khích tới nối hai mắt rưng rưng, dường như cảm xúc của lão đang rất dâng trào cảm xúc.
Vẻ mặt Khương Thần đứng ở một bên cũng tràn đầy ngưỡng mộ, nói: “Mẹ, mẹ nói xem, rốt cuộc chủ soái Bắc Lương là ai chứ? Thông tin về anh ta ít quá, nếu có thể biết được nhiều hơn tí nữa, nhà họ Khương chúng ta cũng có thể leo cao hơn nữa đấy”.
Từ Phân cũng không ngừng gật đầu, nói: “Đúng đấy, đúng đấy, nhưng địa vị của nhà họ Khương chúng ta quá thấp! Con nhìn xung quanh xem, có người nào không phải là nhân vật hàng đầu Tu Hà chứ, cho dù muốn leo cao cũng chả đến lượt chúng ta”.
Không chỉ có nhà họ Khương có suy nghĩ ấy, mà rất nhiều khách mời ở bữa tiệc tối nay cũng nghĩ như vậy.
Lúc này, Hàn Lợi Dân đang đứng trên sân khấu, ánh mắt dừng trên người Tiêu Chính Văn ngồi ở trong góc, ngay khi anh ta chuẩn bị công bố thân phận của Tiêu Chính Văn, một người lính mặc quân phục bỗng chạy tới, nói nhỏ bên tai anh ta: “Thiếu tá Hàn, vừa rồi chủ soái Bắc Lương có nói, đừng tiết lộ thân phận của ngài ấy”.
Nghe vậy, Hàn Lợi Dân nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, anh ta ngay lập tức hiểu ra điều gì đó, mỉm cười, nói: “Xin lỗi các vị. Chủ soái Bắc Lương tạm thời không muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng hiện tại anh ấy đang ở ngay bên cạnh các vị. Anh ấy muốn xem xem, đại diện của các thế tộc và xí nghiệp ở Tu Hà có phải là người vừa có tài vừa có đức không”.
“Cái gì? Chủ soái Bắc Lương đang ở bên cạnh chúng ta sao? Trời ơi! Là ai vậy?”
“Mẹ kiếp! Lời nói và cách cư xử ban nãy của tôi, chẳng lẽ đã bị ngài ấy nghe thấy rồi sao? Ngài ấy sẽ không có ý kiến gì với chúng ta đâu nhỉ?”
Trong phút chốc, mọi người bắt đầu quan sát những người xung quanh một cách kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra người khả nghi.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người vẫn không thấy chủ soái Bắc Lương trong truyền thuyết đâu, có chút thất vọng.
Mà Tiêu Chính Văn cũng đưa Khương Vy Nha và Na Na rời khỏi hội trường, trở về ngôi nhà nhỏ sáu mươi, bảy mươi mét vuông của nhà họ Khương.
Ngày hôm sau, nhà họ Khương tổ chức cuộc họp gia đình về việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân.
Tại cuộc họp, ông cụ Khương ngồi ở vị trí đầu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, tôi triệu tập mọi người tới đây không có mục đích gì khác, mà là muốn thông báo một chuyện. Lần này hợp tác với tập đoàn Lợi Dân sẽ do Khương Mỹ Nghiên toàn quyền phụ trách. Có khả năng tất cả các dự án của công ty sẽ tạm dừng một thời gian, tập trung toàn bộ sức lực cho lần hợp tác này”.
Nghe vậy, một số người trong nhà họ Khương có mặt tại cuộc họp, kẻ vui người buồn.
Khương Văn Kỳ và Tiết Mai vui mừng khôn xiết, nói: “Bố, bố cứ yên tâm, Mỹ Nghiên nhà chúng ta chắc chắn có đủ năng lực để phụ trách. Lần hợp tác này, nhà chúng ta cứ đợi kiếm được thật nhiều tiền đi!”
“Cháu cảm ơn ông ạ, Mỹ Nghiên chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi của ông nội”, Khương Mỹ Nghiên cũng vội vàng làm nũng.
Từ Phân lúc này mới đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Bố, bố không thể làm như thế được! Lần hợp tác với tập đoàn Lợi Dân này, không có Vy Nhan nhà con, chúng ta chắc chắn không thể nhận được hợp đồng. Bây giờ bố gạt phắt Vy Nhan ra, con không đồng ý!”
Từ Phân liên tục nói “Vy Nhan nhà con”, thực ra không phải bà ta thực sự nghĩ cho Khương Vy Nhan mà là nghĩ cho con trai của bà ta!
Nếu Khương Vy Nhan không được tham gia, làm sao Khương Thần có đủ tư cách để tham gia chứ?
Thế thì làm sao họ có thể thừa cơ kiếm chác từ dự án này?
“Cháu cũng không đồng ý! Dù sao đây cũng là dự án mà chị gái cháu lấy được, không thể để một mình Khương Mỹ Nghiên phụ trách được, ít nhất, cũng phải để cháu tham gia!”, lúc này, Khương Thần mặc kệ tất cả, dù sao thì việc này có liên quan đến lợi ích và tương lai của cậu ta.
Từ Phân quay đầu lại, vội vàng kéo Khương Vy Nhan đang ngồi trong góc, căng thẳng tới mức trán túa đầy mồ hôi, nói: “Khương Vy Nhan! Cô nói vài câu đi chứ, đây là dự án hợp tác mà nhà chúng ta lấy được. Không thể để một mình nhà con bé Khương Mỹ Nghiên cướp đi trắng trợn như vậy được”.
“Đúng vậy, chị, chị nói vài câu đi chứ”, Khương Thần cũng gấp gáp, nóng lòng muốn nói thay cô.
Khương Văn Kỳ khịt mũi lạnh lùng nói: “Hừ! Con bé Khương Vy Nhan thì biết cái quái gì chứ, nó có thể làm được gì? Nó có hiểu thế nào là dự án không? Nó có hiểu thế nào là hợp tác không? Ngoài Mỹ Nghiên nhà tôi ra, còn ai thích hợp hơn?”
“Đúng đấy! Dự án này chỉ có thể là của Mỹ Nghiên nhà tôi!”, Tiết Mai cũng tức giận hét lên.
Ngay sau đó, lập tức có một nhóm người lên tiếng nói giúp cho nhà Khương Mỹ Nghiên, Từ Phân và Khương Thần hoàn toàn không có cơ hội chen vào.
“Ôi! Con gái yêu quý của tôi ơi! Cô đừng có ngồi ngây ngốc ở đấy nữa, nói cái gì đi chứ!”, người mẹ kế Từ Phân này của Khương Vy Nhan đang gấp gáp chết đi được.
Khương Vy Nhan ngồi trong góc, rất không thoải mái, bây giờ lại bị một đám người nhìn chằm chằm, cô càng thêm sợ hãi.
Cô khó chịu vò đôi tay nhỏ bé của mình, liếc nhìn Tiêu Chính Văn bên cạnh, sau đó, cô yếu ớt nói với Từ Phân: “Mẹ, con… con cũng không biết nữa, con không biết gì cả, hay là, dự án này cứ để…”
“Để cái gì mà để! Không cho là không cho! Cô không biết thì Khương Thần nhà mình cũng biết mà!”, Từ Phân lập tức hét lên, tức giận trừng mắt nhìn Khương Vy Nhan.
Hành động này khiến Khương Vy Nhan sợ hãi, rụt cổ, cô tủi thân cúi đầu xuống, không biết nên nói gì, làm gì.
“Ha ha! Mọi người nghe thấy chưa, ngay cả Khương Vy Nhan cũng nói rằng cô ta không có bản lĩnh mà, các người còn muốn làm gì nữa?”, Khương Mỹ Nghiên đắc thắng chế nhạo: “Chẳng lẽ dự án hợp tác này để cho một người hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc gì như cô ta phụ trách? Như thế chẳng phải là hủy hoại thanh danh nhà họ Khương chúng ta sao”.
“Đúng đấy, đúng đấy! Một con ranh bị đuổi khỏi nhà họ Khương đã năm năm, có tư cách gì để thay mặt cho nhà họ Khương hợp tác với tập đoàn Lợi Dân chứ!”
“Bố, bố không thể mềm lòng được, bố đừng có nghe bọn họ nói bậy mà thay đổi ý định!”
“Đúng vậy! Chuyện này có liên quan đến tình hình phát triển của nhà họ Khương trong vài năm tới!”
Sắc mặt Khương Thái Xương trở nên lạnh lùng, lão tức giận hét lên: “Đủ rồi! Tôi đã quyết định rồi, không ai có thể thay đổi!”
Ông cụ Khương ra lệnh, toàn bộ phòng họp trở nên yên tĩnh, Từ Phân và Khương Thần hoàn toàn bất lực.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói không mấy thân thiện đột nhiên vang lên.
Tiêu Chính Văn ngồi ở bên cạnh Khương Vy Nhan, nghiêm túc nhìn cô đang lo lắng, hỏi: “Vy Nhan, em nghĩ kĩ rồi chứ, em thực sự không muốn phụ trách lần hợp tác này sao? Chỉ cần em muốn, bất kể là ai cũng không thể cướp!”