Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Là Thiên Gia!


Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn điềm nhiên như không, dường như anh không để ý đến những gì Tưởng Thái Xung vừa nói, bình tĩnh đáp lại: “Tưởng Thái Xung, ông có đồng ý với hai điều kiện của tôi không?”


“Ha ha ha! Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với tôi như thế này, Tiêu Chính Văn, cậu là người đầu tiên, chắc chắn cũng người cuối cùng! Nể mặt Tiêu An Vũ, tôi cho cậu ba phút. Thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi tôi. Thứ hai, bồi thường thiệt hại kinh tế chỗ này, mười triệu! Chỉ cần cậu đáp ứng đủ hai điều kiện này, tôi sẽ tha cho cậu đi!”, Tưởng Thái Xung lạnh lùng nói, ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hiện rõ ý khinh thường.


Tàn dư của nhà họ Tiêu, hừ! Đúng là một tên rác rưởi!


VietWriter


Thế mà có thể bỏ ra cả tỷ tệ để mua căn biệt thự Đế Vương…


Vậy thì sao?


E rằng đây là tiền Tiêu An Vũ lúc trước để lại cho Tiêu Chính Văn, bây giờ lại bị tiêu xài phung phí như thế này, đúng là loại cậu ấm cô chiêu mất não, không đáng để sợ!


Đương nhiên, Tưởng Thái Xung rất xem thường Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn hơi nhướng mày, anh đứng dậy, bình tĩnh nói: “E rằng tôi không thể đồng ý với hai điều kiện của ông. Tốt hơn hết là ông nên nghĩ kĩ hai điều kiện mà tôi vừa đề xuất với con trai ông. Chỉ cần nhà họ Tưởng ông đồng ý, tôi sẽ tha cho các người, sẽ không bắt các người phải chịu trách nhiệm nữa”.


“Láo xược! Tự cao tự đại!”





Đọc nhanh ở VietWriter


Tưởng Thái Xung giận dữ hét lên, lông mày dựng ngược lên vì tức giận, sau đó cười lạnh nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy, lại còn truy cứu trách nhiệm nhà họ Tưởng tôi? Cậu lấy cái gì ra mà truy cứu chúng tôi? Cục trưởng Tào của cục quản lý giá cả thị trường và trưởng phòng Hàn của đơn vị quản lý giám sát đều là người nhà họ Tưởng tôi, đều có mối quan hệ khăng khít với tôi! Sao nào, cậu còn định kiện bọn họ sao?”


Gương mặt Tưởng Thái Xung hiện rõ vẻ mỉa mai châm chọc, trong lòng tràn đầy khinh thường Tiêu Chính Văn này!


Một con chó hoang mất tích đã năm năm, nay quay lại muốn ra tay với nhà họ Tưởng, đúng là không biết tự lượng sức!


Tưởng Hoành cũng đồng tình hét lên: “Đúng vậy! Tiêu Chính Văn, tôi khuyên anh đừng có mặt được đằng chân lân đằng đầu, rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Nhà họ Tiêu anh đã không còn nữa rồi, anh cũng không phải là thiếu gia Tiêu năm xưa nữa. Anh bây giờ chỉ là một con chó hoang, là con rể ở nhờ nhà họ Khương, là đồ rác rưởi! Loại như anh cũng muốn khiêu chiến với nhà họ Tưởng tôi á, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tự chuốc phiền phức! Mau quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không, anh ăn đủ đấy!”


Lúc nói những lời này, Tưởng Hoành còn cố ý nhìn đám thuộc hạ đứng xung quanh do Tưởng Thái Xung dẫn tới!


Tất cả bọn họ đều hung ác, dữ tợn tựa như hung thần, cầm trong tay rìu và gậy thép sáng lấp lánh!


Trong tình huống như vậy, hầu hết mọi người đều sợ tới nỗi muốn tè ra quần, nhưng Tiêu Chính Văn thì ngược lại!


Cảnh tượng vớ vẩn thế này hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Tiêu Chính Văn!


Anh là chủ soái thống trị ba trăm nghìn quân Bắc Lương, cũng đã từng đối mặt với hàng triệu đại quân từ Bát Quốc. Ngay cả trong tình huống khắp nơi toàn là cát vàng, khắc núi toàn là xác chết chất đống như vậy, Tiêu Chính Văn cũng không sợ hãi, chứ đừng nói là mấy chục tên côn đồ đang đứng trước mặt anh.


Tiêu Chính Văn nhếch môi, ánh mắt dừng trên đám côn đồ hung hãn xung quanh, nhún vai: “Tưởng Thái Xung, nếu ông muốn hù dọa tôi chỉ bằng đám người này, vậy thì ông nghĩ đơn giản quá rồi. Đám người này còn chưa phải là đối thủ của tôi”.


Ha ha!


Tưởng Thái Xung bật cười, đầy chế nhạo châm chọc, nói: “Tiêu Chính Văn, tôi phải thừa nhận cậu có phần giống với bố cậu, đều kiêu ngạo, đều không coi ai ra gì cả! Người đâu, bắt thằng nhãi không biết trời cao đất dày này cho tao! Đánh gãy chân cậu ta, bắt cậu ta quỳ xuống nói chuyện với tao!”


Rầm rầm!


Ngay lập tức, hơn một chục tên côn đồ lao về phía Tiêu Chính Văn, tay cầm rìu và gậy thép!


Nhưng chính tại thời điểm này!


Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào, nhìn thoáng qua liền thấy mười mấy tên côn đồ bị đánh bay lên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống, trước cửa chính lập tức xuất hiện tiếng kêu thảm thiết không ngừng!


Ai nấy đều sững người, quay đầu lại nhìn thấy tại cửa chính phòng kinh doanh, không biết từ lúc nào đột nhiên có một đám côn đồ mặc vest xông vào!


Những tên côn đồ mặc đồ đen này nhanh chóng đánh mười mấy tên thuộc hạ của Tưởng Thái Xung bay ra ngoài!


Sau đó, đằng sau những tên côn đồ mặc vest đen này, có một người đàn ông khí thế hùng hồn bước ra, cả người toả ra hơi lạnh, mang theo cơn tức giận thấu trời, gầm lên: “Tưởng Thái Xung! Ông dám ra tay với ngài Tiêu, ông đang muốn tìm đường chết có phải không!”


Trịnh Thiên Thái đã dẫn người đợi ở bên ngoài từ lâu, lúc này nhìn thấy tình hình trong phòng kinh doanh, lập tức cùng mười mấy tên côn đồ mặc vest đen xông vào!


Những tên côn đồ mặc vest đen này là thân tín của Trịnh Thiên Thái, họ vô cùng điêu luyện, không phải là hạng người mà đám thuộc hạ gần trăm người của Tưởng Thái Xung có thể dễ dàng đánh lại!


Nói một cách chính xác, hàng trăm tên côn đồ dưới trướng Tưởng Thái Xung có thể khiến người bình thường khiếp sợ, nhưng nếu chúng thực sự đối đầu với dân giang hồ thì đứng là lấy đá chọi đá, khác nào tự đào hố chôn mình!


Đúng lúc này, nghe thấy tiếng gầm thét Trịnh Thiên Thái, lại nhìn thấy ông ta đang sải bước hùng dũng bước tới, Tưởng Thái Xung sững sờ, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, ông ta đột nhiên xoay người, khiêm nhường tiến lên bắt tay Trịnh Thiên Thái, nói: “Thiên Gia? Sao ông đột nhiên tới chỗ tôi vậy?”


Tuy nhiên, chưa kịp nói xong, Trịnh Thiên Thái đã đứng trước mặt Tưởng Thái Xung, thẳng thừng vung tay, giáng một cái tát mạnh vào mặt Tưởng Thái Xung, khiến đối phương ngã lăn ra đất hai vòng!


Tưởng Thái Xung kinh ngạc không thôi!


Ông ta trợn to hai mắt, ôm gò má nóng rực, đôi mắt to hiện rõ vẻ khó hiểu, vô tội nhìn Trịnh Thiên Thái, hỏi: “Thiên Gia, tôi đã làm sai chuyện gì sao? Sao ông lại đánh tôi?”





Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?


Tiêu Chính Văn không phải là một con chó hoang sao?


Tưởng Thái Xung quá mức sững sờ, trong lòng không ngừng hỏi vì sao, lo lắng hỏi: “Thiên Gia, ông nhận sai người sao? Thằng nhãi này chỉ là một con chó hoang thôi, đáng để ông đối đãi tôn kính thế này sao?”


Không chỉ Tưởng Thái Xung sững sờ mà tất cả mọi người có mặt cũng chết lặng!


Tưởng Hoành lo ngay ngáy, dự cảm xấu không ngừng lởn vởn trong lòng!


Trịnh Thiên Thái quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Tưởng Thái Xung! Mắt ông mù rồi! Ngài Tiêu sao có thể bị loại người thấp kém như ông sỉ nhục chứ? Ông đang đào hố tự chôn mình đấy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK