Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Xin nương tay


Soạt!


Nghe thấy vậy, cuối cùng Lý Sóc cũng bắt đầu hơi hoảng hốt.


Vì lúc nói câu này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn không hề giống đang đùa.


Lý Sóc nuốt nước bọt, trán toát cả mồ hôi lạnh!


Sau đó hắn nâng cao giọng để lấy can đảm, nói: “Mẹ kiếp! Mày còn dám giết người ở Cục giám sát chất lượng à? Tao chính là trưởng phòng Cục giám sát chất lượng đấy! Em vợ của tao là cục trưởng Cục giám sát chất lượng! Nếu mày dám làm bậy ở đây thì mày chắc chắn sẽ bị bắt vào tù, đến lúc đó vợ con mày sẽ trở thành cô nhi góa phụ! Nhà họ Khương cũng sẽ vì hành vi của mày mà bị ruồng bỏ ở Tu Hà”.


VietWriter


“Ồ, vậy à? Trưởng phòng Lý, đến giờ mà anh vẫn ngây thơ cho rằng tôi không dám giết anh sao?”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh bước lên vài bước.


Lý Sóc hoảng sợ lùi lại, lùi đến cạnh cửa sổ đằng sau thì không còn đường nào để lùi nữa.


“Mày… mày đừng qua đây! Mày mà qua là tao nhảy xuống đấy! Tao hô lên giết người đấy!”, Lý Sóc hoảng hốt, lẽ nào Tiêu Chính Văn là kẻ đần độn sao?


Anh ta thật sự dám giết mình à?


“Ha ha, trưởng phòng Lý, tôi khuyên anh nhìn xuống dưới rồi quyết định có muốn nhảy hay không”.


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, hai tay anh chắp ra sau lưng, phong thái rất tự tin và bình tĩnh.


Nghe vậy, Lý Sóc hoảng hốt và do dự, quay đầu lại nhìn xuống dưới.


Ngay tức khắc hắn khiếp sợ mềm nhũn cả chân, ngồi bệt xuống đất.





Đọc nhanh ở VietWriter


Trời ạ!


Lúc này bên dưới có bốn chiếc xe quân sự, binh lính bên dưới mặc quân phục màu xanh lá đều mang súng thật đạn thật, động tác rất đồng đều nhảy từ trên xe xuống bao vây lấy cả tòa nhà Cục giám sát chất lượng.


Lúc này, họng súng của các binh lính đều đồng loạt nhắm vào cửa sổ của văn phòng Lý Sóc!


Nhậm Lương đứng đầu trước một trăm binh lính, chỉnh lại mũ của mình, vẻ mặt đằng đằng sát khí.


Lúc này cả Cục giám sát chất lượng đang hỗn loạn.


Tất cả nhân viên đều bị các binh lính trang bị vũ trang đuổi ra khỏi tòa nhà.


Khương Vy Nhan và ba nhân viên dĩ nhiên cũng bị mời ra ngoài.


Từ xa cô đã nhìn thấy một đám binh lính có đạn thật. Lúc nhìn thấy người dẫn đầu là Nhậm Lương, cô cũng hoảng sợ.


Sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ ở văn phòng Lý Sóc.


Lẽ nào mấy binh lính này có liên quan tới Tiêu Chính Văn?


“Giám đốc Khương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự dưng lại có nhiều binh lính vậy?”


“Phải đó! Sẽ không có nhầm lẫn gì đó chứ? Anh Tiêu còn ở bên trong…”


“Hừ! Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Lý Sóc làm loạn! Chúng ta đưa lô vật liệu của nhà máy quân sự đến đây, mà Lý Sóc còn dám nhắm vào chúng ta, chắc đã chọc giận nhà máy quân sự rồi nên họ mới cố ý cử người đến xử lý!”


Nghe ba nhân viên bàn tán, Khương Vy Nhan cũng nắm tay bàn tay, lo lắng nhìn về phía cửa sổ trên tầng đó.


Tiêu Chính Văn, anh nhất định không được xảy ra chuyện…


Lúc này, trong văn phòng.


“Trưởng phòng Lý, bây giờ anh còn muốn nhảy nữa không?”


Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống hỏi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.


Chân Lý Sóc đã mềm nhũn, hắn thở hổn hển, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Rốt… rốt cuộc mày là ai? Tại sao bỗng dưng lại có nhiều binh lính như vậy…”


Tiêu Chính Văn mỉm cười, thản nhiên nói: “Trưởng phòng Lý, bản thân anh đã làm gì lẽ nào anh quên rồi sao? Lần thứ hai vợ tôi đến có đưa theo lô vật liệu của nhà máy quân sự gửi đến!”


Một câu nói đã khiến trái tim chịu đả kích của Lý Sóc bỗng chốc tan vỡ!


Nhà… nhà máy quân sự!


Anh ta vậy mà lấy được lô vật liệu từ nhà máy quân sự!


Sao có thể chứ?


Anh ta chẳng phải là con chó hoang nhà họ Tiêu năm năm trước sao? Chẳng phải vào ở rể nhà họ Khương thôi sao?


Lấy đâu ra quan hệ này vậy?


Nhưng lúc này!


Cửa văn phòng mở ra, Nhậm Lương trong bộ quân phục, đeo súng ngang lưng, đi đôi giày chiến bước nhanh vào đứng đằng sau Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Anh Tiêu, tôi đã sắp xếp theo lời dặn dò của anh, một trăm binh lính đã bao vây Cục giám sát chất lượng, chờ lệnh của anh bất cứ lúc nào!”


Tiêu Chính Văn thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, khóe miệng cong lên nói: “Hai mươi mốt phút, xem ra cục trưởng Tôn không đến kịp rồi. Vậy trưởng phòng Lý, tiếp theo chúng ta nên giải quyết dứt điểm đi”.


Vừa dứt lời, người Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí cuồng nộ, quét sạch toàn bộ tòa nhà Cục giám sát chất lượng!


Ngay cả một trăm binh lính bên dưới, ba nhân viên và Khương Vy Nhan bị đuổi ra khỏi tòa nhà cũng đột nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh giá!


Khí thế thật đáng sợ!


Là Tiêu Chính Văn sao?


Ánh mắt Khương Vy Nhan hiện lên vẻ lo lắng, cô vội vã đi vào trong, nhưng lại bị một binh lính ngăn lại nói: “Tiểu thư, cô không thể vào trong, chúng tôi đang chấp hành công vụ!”


Khương Vy Nhan sốt ruột hét lên: “Chồng tôi đang ở trong đấy, anh ấy còn ở bên trong…”


Nghe vậy, binh lính đó cau mày nói: “Tiểu thư, cô chắc chứ? Bên trong ngoại trừ trung úy Nhậm, một trưởng quan khác và nhân viên có liên quan thì không còn ai khác cả! Mời cô phối hợp với công tác của chúng tôi, cứ yên tâm đợi ở đây!”


Khương Vy Nhan sửng sốt!


Một vị trưởng quan khác?


Cô ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, Tiêu Chính Văn… anh là vị trưởng quan khác đó sao?


Lúc này, thấy Tiêu Chính Văn đi về phía mình, Lý Sóc hoảng loạn hết đường lui, bò dậy muốn chạy ra ngoài.





Đã lúc này rồi, thể diện gì đó không còn quan trọng nữa, mạng quan trọng hơn!


“Đã muộn rồi! Kẻ xúc phạm vợ tôi đều phải chết!”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh định bóp cò!


Nhưng lúc này.


Một bóng dáng vội vã chạy đến từ đằng xa: “Khoan, khoan đã! Nương tay nương tay!”


Tôn Cường vội vàng hấp tấp cuối cùng cũng đến kịp, lúc này hắn thở hổn hển xông vào văn phòng. Lúc thấy cảnh tượng này, hắn cũng run rẩy không thôi, vội nói: “Anh Tiêu, xin nương tay! Tôi… tôi là Tôn Cường, Cục trưởng Cục giám sát chất lượng, có chuyện gì anh có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết cho anh, chỉ xin anh Tiêu bỏ qua cho Lý Sóc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK