Chủ nhiệm Vương cũng nhíu mày nói: “Được rồi, đừng đoán nữa. Thầy Lý, cậu đi làm thủ tục nhập học cho họ đi, tôi còn việc đi trước đây!”
Dứt lời, chủ nhiệm Vương không quay đầu lại mà đi thẳng đến phòng dạy học.
Mẹ kiếp!
Xui xẻo!
Sáng sớm mình đã chuẩn bị kĩ như vậy mà không ngờ lại đợi phải gia đình này.
VietWriter
Chủ nhiệm Vương sắp tức bùng nổ!
Trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã không phải không có con nhà bình thường, học phí một năm ở đây hơn hai trăm nghìn tệ.
Nhưng dù người ta là con nhà bình thường thì tốt xấu gì cũng có một chiếc BMW, Benz, Audi.
Còn… đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người lái chiếc xe quèn đến!
Lý Trạch Khải rất khó xử, hắn đẩy gọng kính lên, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Tiêu Chính Văn ôm Na Na đi đến trước mặt họ hỏi: “Cho tôi hỏi ai là chủ nhiệm Vương?”
Lý Trạch Khải hờ hững nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn – phụ huynh của Tiêu Na Na phải không?”
Tiêu Chính Văn đáp: “Vâng, là tôi”.
Lý Trạch Khải đánh giá Tiêu Chính Văn sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Nghèo như vậy, chỉ lái xe quèn mà cũng dám cho con đi học trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã…”
Tuy giọng hắn không lớn nhưng hai giáo viên ở đó, Tiêu Chính Văn và Na Na đều nghe thấy.
Đọc nhanh ở VietWriter
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức trở nên u ám.
Nhưng ngày đầu tiên Na Na nhập học, anh không muốn tranh cãi với giáo viên để không ảnh hưởng đến cuộc sống ở trường của Na Na.
Lý Trạch Khải cũng nói: “Chủ nhiệm Vương có việc đột xuất nên đã đi trước, tôi sẽ tiếp cậu. Cậu gọi tôi là thầy Lý được rồi, cậu đi làm thủ tục nhập học với tôi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đi theo Lý Trạch Khải đến phòng dạy học.
Vừa bước đến cửa đã thấy phòng dạy học được bài trí rất hoành tráng xa hoa!
Sau khi đi vào, Lý Trạch Khải lạnh lùng nói với người đằng sau: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau gỡ xuống, để đó chướng mắt lắm!”
“Vâng vâng vâng!”
Một thầy giáo khác vội vàng dọn sạch băng rôn xung quanh và đồ ăn vặt các thứ.
Tiêu Chính Văn cũng nhíu mày, Na Na được anh dắt ngửa đầu lên, tủi thân nói: “Bố, Na Na không muốn đi học…”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, anh ngồi xổm xuống xoa đầu Na Na nói: “Không sao, Na Na ngoan”.
Sau đó là quy trình xử lý hồ sơ nhập học.
Lúc nhìn thấy mục công việc của phụ huynh, sắc mặt Lý Trạch Khải càng u ám hơn.
Bố là vệ sĩ, mẹ là giám đốc nhỏ trong công ty, lương một tháng của hai người cộng lại chưa đến hai mươi nghìn tệ.
Thế mà cũng dám cho con học ở trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Thấy vậy Lý Trạch Khải hết sức mệt mỏi, thầm thở dài: “Haizz, em học sinh này có phụ huynh như vậy thì chẳng kiếm được chút lợi lộc nào!”
Trước đây trường học có thể lợi dụng học sinh để kiếm chút tiền từ bố mẹ của mấy học sinh nhà giàu nhằm đầu tư xây dựng trường.
Chẳng hạn như sân chơi thể thao của trường, thiết bị giải trí, ký túc xá v.v. Rất nhiều cơ sở vật chất đều do bố mẹ của các học sinh làm ông chủ quyên tặng, không cần nhà trường phải bỏ tiền ra!
Vì càng quyên tặng nhiều thì con họ mới dễ dàng được đối xử như con cưng ở trường!
Vậy bố mẹ thì sao? Họ sẽ càng có thể diện trước mặt những phụ huynh của các cậu ấm, cô chiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Thậm chí một số phụ huynh còn coi việc đưa con mình đến học ở đây là một bước đệm để mở rộng mối quan hệ cá nhân và sự nghiệp.
Bởi vì họ có thể quen được những bậc phụ huynh có tiền có quyền khác từ ngôi trường quý tộc này.
“Cậu Tiêu, tôi phải nhắc nhở cậu một câu. Học phí ở trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã chúng tôi thật sự rất đắt, tiền lương của cậu và vợ cậu cộng lại chưa đến hai mươi nghìn tệ, học phí một năm của bọn nhỏ là hai trăm năm mươi nghìn tệ. Hai người làm sao nộp học phí cho con được? Sao có thể đảm bảo sau này đứa nhỏ được ăn học ở trường?”
Lý Trạch Khải tỏ vẻ lo lắng.
Hắn không phải lo lắng cho Tiêu Chính Văn mà đang lo lắng không biết mình nên kiếm tiền từ Tiêu Chính Văn bằng cách nào.
“Cậu phải biết là học phí hai trăm năm mươi nghìn tệ của trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã chúng tôi chưa bao gồm tiền ăn, tiền dùng trong trường của đứa nhỏ”, Lý Trạch Khải nói.
Tiêu Chính Văn xem như đã hiểu, thờ ơ hỏi: “Vậy phải cần bao nhiêu?”
“… Năm mươi nghìn tệ!”
Lý Trạch Khải nói: “Đây là con số thấp nhất”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Năm mươi nghìn tệ, không nhiều, ngày mai tôi sẽ chuyển cho anh”.
Lý Trạch Khải thở dài nhưng cũng không nói gì thêm mà đóng dấu lên hồ sơ.
Sau đó, Lý Trạch Khải dẫn Tiêu Chính Văn và Na Na đến một lớp học.
Sau khi gõ cửa lớp học, Lý Trạch Khải nói với cô giáo đang dạy trong lớp: “Cô Tô, học sinh mới vừa nhập học hôm nay được sắp xếp vào lớp của cô”.
Giáo viên nữ Tô Uyển mặc một bộ váy màu trắng, trang điểm rất nhẹ, đường nét thanh tú, làn da trắng ngần, dáng người thon thả, buộc tóc đuôi ngựa.
Khi thấy Na Na đứng ngoài cửa, cô ta dịu dàng nở nụ cười vẫy tay với Na Na: “Bạn nhỏ, vào đây”.
Na Na ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn khẽ nói: “Đi đi, vào với cô giáo đi”.
Na Na gật đầu vui vẻ đi vào trong. Dù cô bé hơi nhút nhát nhưng vẫn can đảm đứng trước mặt tất cả học sinh.
Lý Trạch Khải trìu mến nhìn Tô Uyển nói: “Vậy làm phiền cô Tô rồi”.
Tô Uyển cười nói: “Không sao”.
Lý Trạch Khải cũng không làm phiền việc dạy học nữa mà xoay người dẫn Tiêu Chính Văn đi khỏi lớp.
Na Na vẫy tay với Tiêu Chính Văn đang rời đi: “Tạm biệt bố”.
Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười vẫy tay với Na Na: “Tối bố sẽ đến đón con”.
Lúc này một cậu bé mặc đồ vest kiêu ngạo đứng dậy chỉ vào Na Na nói: “Buổi sáng tôi đã thấy cậu, bố cậu lái chiếc xe quèn chở cậu đến! Cậu có biết bố tôi đi xe gì không? Bentley hơn bốn triệu tệ đấy! Bố tôi nói những người lái xe quèn đều là lũ nhà nghèo! Cậu chính là con nhà nghèo, cậu không xứng học chung một lớp với chúng tôi!”
“Đúng! Tôi cũng từng thấy cậu ta, bố cậu ta lái xe quèn chở cậu ta đến! Cậu ta chính là con nhà nghèo!”
Lúc này một cô bé mặc váy công chúa màu hồng khác cũng đứng dậy, kiêu ngạo chỉ vào Na Na mắng.
“Con nhà nghèo! Con nhà nghèo! Con nhà nghèo!”
Bỗng chốc hai mươi mấy học sinh trong lớp học cùng hô lớn: “Con nhà nghèo”.
Na Na hết sức tức giận, cảm thất rất oan ức, mắt cô bé đã ngấn nước, gắng sức hét lên: “Tôi không phải! Tôi không phải con nhà nghèo… Bố tôi rất lợi hại! Bố… bố tôi đã mua một trung tâm mua sắm, còn đánh gục mười mấy kẻ xấu, quen với người giàu nhất Tu Hà, rất nhiều anh trai binh lính và các chú lính tuần tra…”