Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295: Cơ hội chỉ có một lần


Lúc này, cả đám người đều kinh ngạc không thôi, đồng loạt liếc nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mặt.


Mấy người chủ nhiệm Vương cũng vội vàng chạy ra đằng trước, đứng ở một bên, hớn hở chờ đợi.


Chiếc xe long kỳ màu đen có gắn cờ Hoa Quốc, cách thức xuất hiện như vậy tuyệt đối là nhân vật lớn trong quân khu!


Lẽ nào, là thiếu tá Hàn Lợi Dân sao?


VietWriter


Nhưng con của thiếu tá Hàn Lợi Dân đã lên cấp ba từ lâu rồi mà…


Lúc trong lòng chủ nhiệm Vương vẫn đang mịt mờ nghi hoặc thì chiếc xe long kỳ đã chậm rãi dừng lại trước mặt mọi người.


Phía sau, năm trăm binh lính vác súng trên vai cũng dừng lại một cách chỉnh tề, quay người, giương súng theo quân lệnh!


Toàn bộ trường học quý tộc hoàng gia Tân Ngã đều bị bao vây!


Những nhân vật có máu mặt của Tu Hà đang có mặt tại đây cùng sững sờ, hít sâu một hơi khí lạnh.


Tất cả mọi người đều ngước cổ nhìn về phía chiếc xe long kỳ, muốn xem là ai mà lại phô trương như vậy!


Sau khi dừng xe, Long Nhất nhanh nhẹn bước xuống, cung kính đi về phía cửa sau, mở ra, lễ phép nói: “Đại ca, đến rồi ạ”.


Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, hờ hững gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Na Na rồi bước xuống xe.


Trong khoảnh khắc anh bước xuống xe, chủ nhiệm Vương đang mang khuôn mặt hớn hở nịnh nọt chợt chết lặng!





Đọc nhanh ở VietWriter


Đây… đây không phải Tiêu Chính Văn và Tiêu Na Na sao?


Sao bọn họ lại đến đây bằng xe long kỳ?


Không chỉ riêng mình ông ta, Lý Trạch Khải và Tô Uyển sau lưng ông ta cũng hoàn toàn kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!


Tô Uyển mở to mắt, nghĩ đến cuộc điện thoại với Tiêu Chính Văn tối qua, anh đã nói rằng: “Những gì Na Na nói đều là sự thật…”


Tiêu Chính Văn không hề lừa Na Na?


Bên cạnh, mấy phụ huynh chờ đợi nãy giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn ôm Na Na bước xuống xe thì cũng vô cùng nghi hoặc.


Bọn họ chưa từng gặp người này.


Tu Hà có vài người có thể ngồi trên xe long kỳ, nhưng rất rõ ràng, người đàn ông đang nắm tay con đứng trước mắt họ bây giờ không phải ai trong số mấy vị đó.


Trong đám người, cậu bé kia nhìn thấy Na Na ngồi xe long kỳ tới, còn có nhiều binh lính bảo vệ như vậy thì chợt sinh lòng đố kỵ, gào lên: “Là cái con bé nói dối! Còn cả tên gấu chó kia nữa!”


Trong nháy mắt!


Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người hai bố con cậu bé đó, đồng thời, bọn họ cũng biết thân phận của Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt mình.


Đây chính là bố của Tiêu Na Na đó sao?


Tên vệ sĩ lái xe điện đưa con đi học?


“Không phải nói đi xe điện đưa con đi học hay sao? Tại sao bây giờ lại là xe long kỳ thế…”


“Ai mà biết được, Tu Hà mà cũng có một nhân vật đẳng cấp như thế?”


“Chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe đến… Anh thử nói xem, có phải tạm thời tìm diễn viên của đoàn phim nào đó không? Chỉ vì muốn giữ thể diện cho con gái anh ta?”


Cả đám người nhao nhao bàn tán sôi nổi, tin nhảm gì cũng có.


Chủ nhiệm Vương đương nhiên cũng nghe thấy mấy lời này của phụ huynh, vẻ mặt biến đổi không ngừng.


Vốn dĩ ông ta cho rằng thật sự là nhân vật lớn nào đó đến, nhưng xem ra bây giờ chỉ là cái tên Tiêu Chính Văn ngày hôm qua.


Gia cảnh nhà Tiêu Chính Văn thế nào, chủ nhiệm Vương sớm đã nắm rõ cả rồi.


Chỉ là một gia đình bình thường!


Vậy những thứ trước mắt kia, nói không chừng thật sự do Tiêu Chính Văn bỏ tiền ra thuê diễn viên!


Nghĩ đến đây, vẻ nịnh nọt trên mặt chủ nhiệm Vương liền thay thế bởi sự lạnh lùng và khinh thường, bật cười nói: “Tôi còn tưởng là ai, dọa tôi hết hồn, còn cho rằng trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã chúng tôi được đón tiếp nhân vật lớn gì trong quân khu, không ngờ lại là cậu…Ha ha, cậu mời nhiều diễn viên như thế cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ? Có cần thiết phải như thế không? Chỉ vì để con cái được hãnh diện trong cuộc họp giao lưu phụ huynh hôm nay? Cậu có biết cậu làm như vậy hoàn toàn là tấm gương xấu và cách giáo dục sai lầm đối với con cái hay không?”


Chủ nhiệm Vương nói những lời nghiêm khắc một cách dõng dạc và hùng hồn.


Những phụ huynh xung quanh nghe thấy vậy cũng lập tức phản ứng trở lại, chỉ vào Tiêu Chính Văn phê bình và quát mắng!


“Ha ha, chủ nhiệm Vương nói không sai, giờ mà vẫn còn người bố như vậy hay sao, rõ ràng đang có quan niệm dạy dỗ con cái rất sai lầm”.


“Bảo sao tối qua con gái nói với tôi ở lớp mới có thêm một bạn học sinh thích nói dối, hoá ra đều do người bố này dạy mà ra!”


“Chủ nhiệm Vương, có một người bố như thế, con gái cậu ta nhất định cũng không ra gì! Bắt buộc phải cho con bé thôi học!”


Đám đông kích động gào lên!


Tô Uyển vốn còn ngơ ngác, thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn là nhân vật lớn ngầm nào đó, nhưng khi nghe thấy lời của chủ nhiệm Vương và các phụ huynh khác, cô ta cũng trở nên vô cùng phẫn nộ!


Cô ta phẫn nộ vì rõ ràng tối qua đã phê bình Tiêu Chính Văn, nói với anh cách giáo dục con cái như vậy là không đúng!


Nhưng không ngờ hôm nay anh lại vì buổi họp giao lưu phụ huynh này mà mời đến nhiều diễn viên như thế, rõ ràng sẽ tiêu tốn không ít tiền.


Từ nhỏ đã dạy con cái lừa người như thế, vậy thì sau này khi Na Na lớn lên chẳng phải sẽ…


Tô Uyển không dám nghĩ tiếp, trong lòng vô cùng tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang nắm tay Na Na.


Tiêu Chính Văn cũng không hiểu gì, bất lực lắc đầu.


Bọn họ đều không tin mình…


Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn chủ nhiệm Vương và hỏi ngược lại: “Sao ông lại kết luận là tôi thuê diễn viên tới?”


Chủ nhiệm Vương cười khẩy, nhìn đám phụ huynh xung quanh, sau đó cao giọng nói: “Tại sao à? Dựa vào việc cậu chỉ là một tên vệ sĩ, dựa vào việc vợ cậu chỉ là một giám đốc bình thường của công ty, lương tháng của hai người cộng lại còn không đến hai mươi nghìn tệ! Gia đình bình thường như mấy người phải dồn hết toàn lực mới có thể cho con đi học đúng không? Nếu như cậu thật sự có năng lực như thế thì tại sao không tiết lộ ra sớm hơn?”





“Ai đổi?”


“Tôi đổi! Tôi nói con gái cậu không phù hợp thì là không phù hợp! Mau đi đi!”, chủ nhiệm Vương mất kiên nhẫn, giơ tay lên xua qua xua lại như đang đuổi ruồi, muốn đuổi Tiêu Chính Văn đi.


Cạch cạch!


Đột nhiên, hai binh lính ở một hàng cùng giơ súng lên chĩa vào người chủ nhiệm Vương, sau đó kéo chốt súng!


Chủ nhiệm Vương thấy vậy liền giật nảy mình, sau đó phẫn nộ gào lên: “Làm gì thế, mấy tên các người tưởng rằng chỉ dựa vào mấy khẩu súng đồ chơi này mà doạ được tôi hay sao?”


Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho ông đúng một cơ hội, huỷ bỏ thông báo đuổi học ngay lập tức!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK