Điều binh!
Bao vây tỉnh Vân!
Câu nói này vừa thốt ra từ miệng Tiêu Chính Văn, toàn thân Long Nhất run lên, sau đó nghiêm nghị nói: “Chủ soái, điều động bao nhiêu quân lực? Hay là điều binh từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà luôn?”
Sát khí trên người Tiêu Chính Văn bùng lên mãnh liệt, sự thù địch tràn ngập giữa hai hàng lông mày, trầm giọng nói: “Điều ba mươi nghìn quân Bắc Lương không rút lui! Lập tức xuất phát! Tận dụng hết vật phẩm của chiến khu, điều động sư đoàn Hổ Lang tiến đến khu vực bên ngoài cách tỉnh Vân hai mươi dặm!”
“Ba… ba mươi nghìn quân không rút lui?”
VietWriter
Sắc mặt Long Nhất cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn!
Ba mươi nghìn quân không rút lui!
Điều động cả ba mươi nghìn quân không rút lui của sư đoàn Hổ Lang!
Đó là trận doanh cuối cùng của Bắc Lương để bảo vệ biên giới Hoa Quốc!
Với lời thề danh dự tối cao là bảo vệ Hoa Quốc đến chết, Bắc Lương không bao giờ rút lui!
Cho dù đội quân một triệu người đánh tới, ba mươi nghìn binh lính này cũng sẽ không rút lui!
Bởi vì, đây là trận doanh ba trăm nghìn quân Bắc Lương cuối cùng hùng mạnh nhất!
Ba mươi nghìn quân không rút lui này ai ai cũng là những tướng sĩ quả cảm và thiện chiến nhất!
Bọn họ chỉ tuân theo một mệnh lệnh duy nhất!
Đó là quân lệnh của vua Bắc Lương!
Nếu không có quân lệnh của vua Bắc Lương, ba mươi nghìn quân không rút lui này sẽ không rời khỏi Bắc Lương nửa bước!
Đọc nhanh ở VietWriter
“… Vâng! Thuộc hạ lập tức đi điều binh!”, Long Nhất cúi đầu, giọng điệu vô cùng trịnh trọng!
Tỉnh Vân lâm nguy!
Tỉnh Vân lâm nguy!
Hai mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia lạnh lùng, anh xoay người đi vào phòng bệnh, Khương Vy Nhan và Na Na đều không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ bị kích động một chút, có thể ra viện ngay được.
“Tiêu Chính Văn, em và Na Na không sao, chúng ta quay về đi”, Khương Vy Nhan nói.
Tiêu Chính Văn không chịu, kiên quyết nói: “Không được, ở lại đây vài ngày quan sát đã”.
Khương Vy Nhan muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Chính Văn, cô không thể phản bác lại được, chỉ đành gật đầu nói: “Được rồi, vậy nghe anh”.
“Đúng rồi, vài ngày này anh rời khỏi Tu Hà, đi làm chút chuyện”, Tiêu Chính Văn nói.
Khương Vy Nhan chớp đôi mắt đẹp của mình, hỏi: “Đi đâu? Anh có chuyện gì sao?”
Tiêu Chính Văn trả lời: “Đến tỉnh Vân, có chút chuyện riêng cần xử lý ấy mà”.
Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan cũng không hỏi tiếp, chỉ gật đầu đáp một tiếng: “Vậy anh cẩn thận nhé”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, sờ má Khương Vy Nhan.
….
Nửa đêm.
Một chiếc phi cơ chuyên dụng bí ẩn đã hạ cánh xuống sân bay lớn nhất của thành phố Vân Hải, thủ phủ của tỉnh Vân!
Toàn bộ sân bay đều đang trong tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt!
Trong và ngoài sân bay toàn là những binh lính được trang bị súng!
Hơn chục nhân vật lớn của tỉnh Vân đã đứng đầy xung quanh khu vực chiếc phi cơ chuyên dụng đã hạ cánh.
Chủ tịch tỉnh Vân, thư ký trưởng, chủ tịch thành phố Vân cùng với năm gia chủ của năm thế gia lớn ở thành phố Vân Hải, những nhân vật lớn mặt nhất ở thành phố Vân Hải lúc này đều đang cung kính cúi đầu đứng dưới mưa, chờ cửa cabin mở ra!
Đương nhiên, nhà họ Vân giàu có nhất ở tỉnh Vân không có trong danh sách này!
Một giờ trước, chủ tịch tỉnh Vân, Lữ Thương Hải nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn mà cả đời ông ta cũng không thể nào quên được!
Cuộc gọi từ tổng bộ của chiến khu Bắc Lương!
“Lữ Thương Hải, một tiếng sau, phi cơ chuyên dụng của chủ soái Bắc Lương sẽ đáp xuống sân bay lớn nhất của thành phố Vân Hải tỉnh Vân các ông, sân bay Lạc Giang! Xin hãy bố trí những người liên quan chuẩn bị đón tiếp!”
Đầu bên kia là một giọng đàn ông không có chút cảm xúc gì!
Khi Lữ Thương Hải nhận được cuộc điện thoại này, ông ta đang giải quyết công việc của chính phủ trong văn phòng của mình, lúc đó ông ta lo lắng đứng bật dậy, cúi người kính cẩn nói: “Xin chào, cho hỏi có phải chủ soái Bắc Lương đến tỉnh Vân để kiểm tra không?”
Lữ Thương Hải cũng không dám tin!
Bắc Lương cách tỉnh Vân hàng nghìn kilomet, hoàn toàn là trời Nam đất Bắc!
Chủ soái Bắc Lương ngồi ở trên cao như thế, là nhân vật to lớn ngất trời, sao lại đột nhiên tới tỉnh Vân?
Lẽ nào, chức vụ ở năm chiến khu đã có sự thay đổi lớn?
Hay là còn có nguyên nhân khác?
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu vị chủ tịch của tỉnh Vân này đều ngập tràn suy nghĩ!
Tuy nhiên, điều duy nhất ông ta có thể chắc chắn là chủ soái Bắc Lương chưa bao giờ đặt chân đến tỉnh Vân!
Lần này nửa đêm tự nhiên đến, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản gì!
Vì vậy, gần như chỉ một giây tiếp theo, Lữ Thương Hãi đã nghĩ ra cách đối mặt với vị chủ soái Bắc Lương trong truyền thuyết này rồi!
Dù sao, tỉnh Vân cũng là tỉnh lớn nhất trong sáu chiến khu Nam Lĩnh!
Một giờ sau, Lữ Thương Hải xuất hiện ở sân bay cùng với những nhân vật liên quan!
Vốn dĩ muốn thông báo cho nhà họ Vân, gia tộc lớn nhất và cũng là giàu nhất ở tỉnh Vân, nhưng trong điện thoại đã nói rõ rằng không được thông báo cho nhà họ Vân, mọi chuyện không được phép để lộ ra ngoài!
Lúc này, cửa cabin mở ra!
Một thân hình đẹp trai anh tuấn, cao ráo bệ vệ xuất hiện ở cửa cabin!
Áo choàng đen không thể che hết được quân bào Thương Long với hoa văn màu xanh ở bên trong!
Tiêu Chính Văn mặc quân phục của vua Bắc Lương, đầu đội mũ quân đội, xung quanh mũ là những sợi dây quấn màu vàng, ở giữa có một ngôi sao màu vàng chói lóa!
Phía sau Tiêu Chính Văn có bảy bóng người cực kỳ hung tợn, quét sạch toàn bộ sân bay bằng khí thế ngút trời!
Bảy vị Long Tướng từ Long Nhất đến Long Bát của Bắc Lương!
Bảy vị Long Tướng của Bắc Lương đều có cấp bậc từ trung tướng đến thượng tướng, khí thế trên người mặc dù không hùng mạnh và dữ dội như Tiêu Chính Văn, nhưng cũng đủ để sánh với một vị tướng quân cấp bậc chiến thần đến từ chiến khu Nam Lĩnh!
Vị tướng quân cấp bậc chiến thần đến từ chiến khu Nam Lĩnh dắt theo năm mươi nghìn binh lính, đóng quân ở tỉnh Vân quanh năm để bảo vệ sự phát triển kinh tế và thịnh vượng của tỉnh Vân, tỉnh lớn nhất của chiến khu Nam Lĩnh!
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, đi tới phòng làm việc của ông”.
“Vâng! Chủ soái, mời đi bên này”, Lữ Thương Hải vội vàng nghiêng người, làm ra tư thế mời.
Ngay sau đó, đám người Tiêu Chính Văn đã lên xe, ngồi đầy hai chiếc Audi A8L màu đen, sau đó những chiếc xe này lặng lẽ chạy trên đường phố của thành phố Vân, thủ phủ của tỉnh Vân!
Con đường thông suốt, chạy thẳng đến tòa nhà chính quyền cấp tỉnh của Lữ Thương Hải!
Trong phòng họp, các đồng chí lãnh đạo tỉnh bao gồm Lữ Thương Hải cùng với gia chủ của năm gia tộc lớn của thành phố Vân Hải, ngoại trừ nhà họ Vân, lúc này bọn họ đều đang đứng nghiêm bên cạnh ghế của phòng họp, không ai dám ngồi xuống.
Bọn họ đều đang đợi chủ soái Bắc Lương xuất hiện!