“Mày… mày là chiến thần?”
Hắc Hổ tỏ vẻ ngạc nhiên, hai mắt trợn trừng!
Chiến thần cơ đấy!
Đó là sự tồn tại chẳng khác gì mây trên trời!
Nếu người có thực lực quân vương muốn giết gã, chỉ cần động một ngón tay là được.
Còn một chiến thần muốn giết gã thì chẳng cần phải động tay!
Thậm chí chỉ cần một ánh mắt là đã có thể khiến gã chết vì sợ.
VietWriter
Đây chính là sự khủng khiếp và uy lực của chiến thần.
Dù gì thì ở Hoa Quốc cũng chỉ có hai mươi, ba mươi người là chiến thần.
Ai cũng là nhân vật có máu mặt trong chiến khu!
Ai cũng là tướng quân vô thượng tung hoành chiến trường chém giết thiên quân vạn mã!
Có thể nói, chiến thần nổi giận, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!
Hắn là một chiến thần sao?
Không thể nào!
Hắc Hổ hoàn toàn không tin người đàn ông trước mặt gã là một chiến thần nằm ngoài tầm với của gã.
Tại sao một sự tồn tại như vậy lại ở nơi nhỏ bé như Tu Hà này chứ?
Nhưng đúng lúc Hắc Hổ đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Chính Văn đã cười lạnh lùng, nói: “Chiến thần? Mày đang coi thường tao đấy à? Tám thuộc hạ của tao đều là chiến thần!”
Ầm!
Không phải là chiến thần?
Đọc nhanh ở VietWriter
Hắn không phải là chiến thần?
Mà tám thuộc hạ của hắn đều là chiến thần!
Hắc Hổ bỗng chốc sững sờ, đầu óc như bị sét đánh.
Không phải là chiến thần, lẽ nào là sự tồn tại cấp chủ soái sánh ngang với trời?
Không… không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được!
Những người có thực lực cấp chủ soái, ở Hoa Quốc chỉ có không đến mười người.
Ai cũng là người khổng lồ trấn giữ một phương!
Ai cũng là vinh quang và ánh sáng của Hoa Quốc!
Chủ soái!
Đó là sự tồn tại với thực lực chẳng khác gì trời trên thế giới này.
Nếu chiến thần là người đứng trên mây, thì chủ soái chính là sự tồn tại vô địch ngạo nghễ cả bầu trời.
Chiến thần nổi giận, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!
Chủ soái nổi giận, máu chảy thành biển, thây chất thành núi!
Một ánh mắt của chiến thần có thể khiến gã sợ hãi trong lòng.
Nhưng một hơi thở của chủ soái là có thể giết được gã.
Sao hắn có thể là chủ soái được chứ?
“Mày ngông cuồng! Sao mày có thể là chủ soái được chứ? Ở Hoa Quốc chỉ có mấy người cấp chủ soái thôi! Mày là ai?”, Hắc Hổ gầm lên hỏi, trong lòng đã vô cùng sợ hãi.
“Tao là ai à? Mày còn chưa có tư cách được biết!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, bước lên mấy bước, sát khí bắn từ trong mắt ra.
Ánh mắt này lập tức khiến tinh thần Hắc Hổ chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo quỳ phịch xuống đất.
Sát khí mạnh quá!
Hơi thở khủng khiếp quá!
Điều này… vượt xa khí thế mà một chiến thần sở hữu!
Hắn… là một chủ soái thật sao?
Khoảnh khắc đó, Hắc Hổ biết gã chết chắc rồi!
Bắt cóc người phụ nữ của một chủ soái, đây là tội lớn phải tru di cửu tộc!
“Bây giờ mày tin chưa nào?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã đứng trước mặt Hắc Hổ, anh cúi đầu, đôi mắt bừng bừng lửa giận, đủ để thiêu hủy mọi thứ trên thế gian.
Phịch một tiếng!
Hắc Hổ cúi đầu quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, cả người run lên vì sợ.
Gã biết mình chưa chết, là bởi vì người đàn ông trước mặt này tạm thời chưa muốn giết gã.
Gã cầu xin: “Xin anh hãy tha cho tôi! Tôi biết sai rồi! Tôi cũng chỉ làm theo lệnh, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Hắc Hổ dập đầu bôm bốp!
Nhưng Tiêu Chính Văn chẳng thèm để mắt, lạnh lùng nói: “Rồng có vảy ngược, mày chết cũng đáng!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đá một phát trúng lồng ngực Hắc Hổ.
Hắc Hổ chẳng kịp rên lên tiếng nào, người gã đã như con diều đứt dây, ngã từ trên bậc cao, lăn xuống chân núi.
Cả người gã toàn máu, vẻ mặt dữ tợn, chết thẳng cẳng!
Sau đó, Tiêu Chính Văn bước nhanh về phía Khương Vy Nhan, đỡ cô đứng dậy, rồi cởi dây trói cho cô.
“Chính Văn! Hu hu hu…”
Khương Vy Nhan nhào thẳng vào lòng Tiêu Chính Văn, ôm anh thật chặt, cả người run lẩy bẩy.
Cô là một cô gái yếu đuối, chưa từng gặp phải chuyện này, đã sợ đến mức không biết phải làm thế nào.
“Không sao, không sao, tất cả đều ổn rồi”.
Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan, khẽ vỗ lưng cô, an ủi.
Khương Vy Nhan khóc một lúc mới thôi, cô hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Chính Văn rất nghiêm túc, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Tiêu Chính Văn nhìn thi thể Hắc Hổ dưới chân núi, tùy tiện giải thích: “Chắc là một tên côn đồ muốn cướp của giết người”.
Ngày hôm sau.
Đài truyền hình địa phương Tu Hà đưa tin về chuyện ở ngọn núi hoang ngoại ô phía Tây.
Hắc Hổ, một tên xã hội đen vô cùng độc ác lượn lờ ở Tu Hà và tỉnh, đã giết hơn hai mươi mạng người.
Lúc xem được tin này, Khương Vy Nhan đang ăn sáng, cô không khỏi kinh hãi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Tiêu Chính Văn, cũng may hôm qua anh không sao, người này thật là xấu xa… Không ngờ lại giết nhiều người như vậy!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Ừ, em đừng nghĩ nhiều quá, hôm nay anh phải đến thôn Tiểu Nam ở phía Bắc thành phố”.
“Phía Bắc thành phố? Anh đến đó làm gì vậy?”, Khương Vy Nhan hỏi vẻ khó hiểu.
“Công ty bọn anh đang khai thác một mảnh đất ở phía Bắc thành phố, đã đền bù vượt cả yêu cầu chính sách rồi, nhưng nông dân ở đó bị mấy kẻ du côn xúi giục, mấy ngày nay gây chuyện suốt. Anh phải đi cùng tổng giám đốc Đỗ để đảm bảo an toàn cho cô ấy”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì sắc mặt hơi lạnh lùng, rõ ràng là đang ghen, nói: “Ồ, đi bảo vệ tổng giám đốc xinh đẹp của anh à? Được, anh đi đi”.
Tiêu Chính Văn đâu phải đồ ngốc, đương nhiên là hiểu ý của Khương Vy Nhan, vội vàng cười xòa nói: “Hi hi, vợ ơi, em mới là tổng giám đốc xinh đẹp của anh. Trong mắt anh, em là đẹp nhất! Anh cũng là vì công việc mà”.
Lúc này Khương Vy Nhan mới yên tâm gật đầu, sau đó đứng dậy, hôn một cái lên gò má anh như chuồn chuồn lướt nước, nói: “Thưởng cho anh!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan đỏ mặt, nhanh chóng xách túi chạy ra khỏi nhà.
Tiêu Chính Văn sững sờ ngồi cạnh bàn ăn, cười ngốc nghếch xoa gò má.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Na Na ngồi đối diện anh, cúi đầu uống sữa bò, đôi mắt to tròn lén nhín Tiêu Chính Văn, cười nói: “Bố ơi, bố cười trông ngốc lắm…”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Thế à?”