Ngông cuồng!
Kiêu ngạo!
Giờ phút này, cả người Ninh Dương toả ra khí thế vô cùng mạnh mẽ lạnh lùng, tất cả mọi người đều khiếp sợ, mắt không dám nhìn thẳng vào anh ta!
Đây chính là Ninh Dương ư?
Đáng sợ quá!
Chẳng trách trẻ tuổi như vậy mà đã được thăng chức thiếu tá!
VietWriter
Khí thế và tư thế oai hùng này đúng là tiền đồ vô lượng!
Có vẻ như trong lòng tất cả mọi người đều biết rằng đêm nay Tiêu Chính Văn chết chắc rồi!
Bởi vì người mà anh phải đối mặt là Ninh Dương – một vị thiếu tá!
Càng đáng sợ hơn, Ninh Dương một nhân vật cấp binh vương!
Không sai!
Ninh Dương là quân nhân trực thuộc tổng bộ chỉ huy Sư binh đoàn quân khu bốn, chiến khu Đông Nguyên!
Chiến khu Đông Nguyên tổng cộng có tất cả năm trăm nghìn binh lính, là chiến khu lớn nhất của Hoa Quốc, binh lực nhiều nhất, vũ khí trang bị hoàn hảo nhất, cũng là khu vực rộng lớn nhất!
Nhưng nếu như đối đầu với ba trăm nghìn người đàn ông quanh năm chiến đấu bảo vệ quốc thổ ở Bắc Lương, thì năm trăm nghìn binh lính của chiến khu Đông Nguyên không thể so sánh nổi!
Bởi năm trăm nghìn binh lính chiến khu Đông Nguyên chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, chưa trải qua thử thách máu chảy, thiếu kinh nghiệm và tính hoang dã trên chiến trường!
Mà ba trăm nghìn đàn ông Bắc Lương lại được tôi luyện từ chiến trường thực sự!
Mỗi một binh lính đều đã trải qua sự tàn khốc của ranh giới giữa sự sống và cái chết, nếm trải sự tàn khốc của chiến trường Bắc Lương!
Vậy nên, ba trăm nghìn người đàn ông Bắc Lương mới là đội quân mạnh nhất Hoa Quốc!
Đọc nhanh ở VietWriter
Chiến khu Bắc Lương cũng là chiến khu lớn mạnh nhất của Hoa Quốc!
Mà chủ soái của Bắc Lương lại là người đứng đầu trong năm vị chủ soái của Hoa Quốc, là chủ soái mạnh nhất Hoa Quốc!
Là một chủ soái cấp năm sao!
Nhưng lúc này, Ninh Dương không hề biết người đang đứng trước mặt mình là ai!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh toát, sát khí trên người đều được che đậy, nhìn Ninh Dương đang kiêu ngạo hống hách đứng trên sân khấu, anh lắc đầu nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi”.
Xì xào!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi!
“Chết tiệt, không phải chứ? Tiêu Chính Văn lại dám nói ra câu này?”
“Thiếu tá Ninh Dương không phải đối thủ của anh ta sao? Chắc anh ta điên rồi! Thiếu tá Ninh Dương là binh vương cấp bốn sao của chiến khu Đông Nguyên đấy!”
“Thằng nhãi này chết chắc rồi! Lần đầu tiên tôi thấy một tên không có thực lực lại dám khinh thường một vị binh vương cấp bốn sao như vậy!”
Mọi người lập tức vỡ òa bởi câu nói của Tiêu Chính Văn!
Cảnh giới võ thuật của binh vương và trên binh vương đều thuộc cấp sao!
Một sao chính là tiêu chuẩn của một binh vương!
Càng nhiều “sao” thì địa vị và thế lực của người đó càng cao!
Trước mắt, cả Cửu Châu Hoa Hạ, binh vương cao nhất mới chỉ có bốn sao!
Bởi việc muốn đạt được quân hiệu binh vương còn khó hơn lên trời!
Binh vương của cả năm chiến khu lớn thuộc Cửu Châu Hoa Quốc cũng chỉ có chưa đến một trăm người, xuất thân từ các binh chủng không giống nhau!
Mỗi người đều là một vị tướng tài ba!
Căn cứ vào bảng danh sách sức chiến đấu nội bộ của Hoa Quốc, Ninh Dương, hai mươi bảy tuổi, sức chiến đấu đã đạt tới binh vương cấp bốn sao!
Chính là binh vương cấp bốn sao trẻ nhất hiện nay của Hoa Quốc!
Là người có hi vọng nhất cho vị trí quân vương, thậm chí là chiến thần, hay cao hơn nữa là mầm giống tốt cho vị trí tướng soái!
Thành tựu như vậy đủ để trấn áp chiến bộ Hoa Quốc!
Hai mươi bảy tuổi đã trở thành binh vương cấp bốn sao! Đây đã là vinh quang kinh thiên động địa lắm rồi!
Là sự tồn tại cao nhất trong số các binh vương!
Sức chiến đấu đã vượt xa người thường, còn vượt xa cả binh lính bình thường và lính đặc chủng!
Trong số lính đặc chủng của Hoa Quốc, lợi hại nhất, thực lực cũng chỉ tới binh vương cấp ba sao!
Một khi đã vượt qua được cuộc khảo sát thử thách của hệ thống, thực lực đạt tới binh vương cấp bốn sao thì nhất định sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chiến bộ Hoa Quốc trong tương lai!
Bởi vì chỉ có những người này, mới có tư cách tiếp nhận thêm những huấn luyện nghiêm khắc hơn, để đạt được sức mạnh lớn hơn, bước vào hàng ngũ quân vương!
Trở thành quân vương thống lĩnh một quân khu với năm mươi nghìn binh lính!
Mà trên quân vương là chiến thần, có thể thống lĩnh một trăm nghìn binh lính!
Trên chiến thần là sự tồn tại đỉnh cao của thế giới thực lực, nhân vật cấp chủ soái!
Nhân vật như vậy đều là những tồn tại bất khả chiến bại, thống trị một phương, không có đối thủ!
Đứng sừng sững trên đỉnh của thế giới!
Giao đấu với bọn họ thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, Ninh Dương chẳng là cái thá gì!
Đối mặt với sự khinh thường và giễu cợt của mọi người, miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một nụ cười nhạt, anh nhướng mày, nhìn Ninh Dương trên sân khấu với ánh mắt lãnh đạm.
Lúc này Ninh Dương đang kiềm chế cơn giận, đôi mắt đằng đằng sát khí, đột nhiên anh ta tiến lên phía trước mấy bước, giẫm mạnh xuống đất rồi nhảy lên không trung, giơ cao hai chân, uốn cong như ống thép lao về phía Tiêu Chính Văn ở dưới sân khấu!
Anh ta ra đòn như vậy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hoa mắt choáng váng!
Tốc độ nhanh không thể tả!
Thậm chí, chỉ trong nháy mắt, chân của Ninh Dương đã cứng như thanh thép bổ xuống đầu Tiêu Chính Văn!
Rầm!
Nhiều người không chịu được nữa, nhắm mắt lại, sợ hãi nhìn cảnh tượng tiếp theo!
Đối mặt với một vị binh vương cấp bốn sao, với lực chiến đấu nằm trong bảng xếp hạng của chiến bộ Hoa Quốc, thì bất kể là ai, bị cú đá này đá trúng đều sẽ chết chắc!
Thậm chí, có người đã nghĩ tới viễn cảnh tiếp đó, Tiêu Chính Văn bị một cước của Ninh Dương đá bay đầu, chết ngay tại chỗ!
Cho dù không chết, đối mặt với sức lực như vậy thì cổ cũng sẽ bị tổn thương, trở thành người thực vật!
“Ha ha, anh ta chết chắc rồi! Thiếu tá Ninh Dương, một vị binh vương cấp bốn sao ra tay thì khó mà sống nổi!”
“Đáng sợ thật! Đây chính là thực lực của Ninh Dương sao? Chả trách lại được chiến khu Đông Nguyên coi trọng như vậy!”
“Bản lĩnh và thực lực như này thì dù đối đầu với một trăm binh lính cũng chẳng e sợ!”
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, miệng không ngừng khen ngợi võ thuật của Ninh Dương!
Trái với Ninh Dương, Tiêu Chính Văn trong mắt bọn họ chỉ là tên rác rưởi!
Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy Ninh Dương ra tay với Tiêu Chính Văn liền nở nụ cười điên cuồng, hung tợn nói: “Hừ! Chó hoang chính là chó hoang! Còn mơ tưởng so tài cao thấp với thiếu tá Ninh Dương! Đúng là tự tìm đường chết!”
Khương Văn Kỳ phụ họa theo: “Giờ có giãy giụa cũng vô dụng thôi! Hi vọng sau này nhà họ Ninh sẽ không vì chuyện này mà thù ghét nhà họ Khương…”
Trước mặt bọn họ xảy ra một cảnh tượng mà cả đời này bọn họ không thể tưởng tượng và giải thích nổi!
Cú đá của Ninh Dương bị Tiêu Chính Văn dùng tay giữ lấy vững vàng giữa không trung với khuôn mặt lạnh lùng như Tu La bước ra từ địa ngục.
Ngay cả cánh tay cũng không mảy may động đậy, cứ như thể cánh tay đó là một tấm sắt!
Thậm chí khoảnh khắc khi cả hai va chạm, không khí xung quanh đều chấn động!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sát khí, tựa như lốc xoáy hướng thẳng lên trời!
“Dám ra tay với tôi thì kết cục của anh chỉ có chết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.