Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317: Bắt hắn quỳ xuống nói chuyện


Tiêu Chính Văn tung ra một cú đấm, mạnh mẽ và hung tợn, đánh tên côn đồ đang xông đến văng ra xa mấy mét, giống như sao băng lao vào bảy, tám người phía sau!


Ngay cả cơ hội kêu rên, bọn chúng cũng không có đã ngất xỉu ngay tại chỗ!


Bị đánh bất tỉnh nhân sự.


“Bốp!”


“Bốp!”


“Bốp!”


Tiêu Chính Văn toát ra khí thế mạnh mẽ, tung ra từng cú đấm, toàn bộ đều là những chiêu thức đơn giản nhất!


VietWriter


Ngay sau đó, anh túm lấy cổ của một tên côn đồ đang cầm dao xông đến, nhấc bổng cả người hắn lên, sau đó quăng ra xa, rầm một tiếng, hắn va mạnh vào đống vật liệu ở bên cạnh.


Chỉ vài đòn đơn giản đã hạ gục được mười mấy tên côn đồ, tất cả đều ôm lấy tay chân và cả ngực, bụng, nằm dưới đất kêu gào thảm thiết!


Bỗng chốc, hơn hai mươi tên côn đồ còn lại cùng trố mắt nhìn nhau, không dám tiến lên trước!


Lúc này, trong mắt bọn chúng, Tiêu Chính Văn là một tên ác quỷ!


Quá kinh khủng, hoàn toàn vượt xa so với nhận biết của bọn chúng!


Chưa đến nửa phút đã giải quyết được mười mấy tên côn đồ!


Đám côn đồ đã sợ tới mức tè cả ra quần từ lâu, thậm chí có người còn muốn bỏ chạy!


“Mẹ nó! Chạy cái gì? Cùng xông lên đi!”


“Đúng! Cùng xông lên! Đã cho phát đạn tín hiệu rồi! Anh Thiên Bằng sắp đến đây rồi!”


“Giết chết hắn!”


Tên cầm đầu run rẩy hét lớn với đám đàn em của mình!


Hắn liều mạng hô hào, thế nhưng những anh em bên cạnh lại lần lượt quay đầu bỏ chạy!





Đọc nhanh ở VietWriter


Con mẹ nó, muốn chết hay gì?


Ai mà dám xông lên chứ?


“Bốp!”


Một tiếng vang lớn!


Tên côn đồ đang kêu rên kia mở to mắt nhìn người anh em bị đấm ngã ngay trước mặt, lồng ngực lõm xuống một lỗ lớn, máu từ trong miệng cứ thế phun ra, dường như còn mang theo cả lục phủ ngũ tạng!


Đây… là chết không kịp ngáp luôn rồi!


Mà vào lúc hai chân hắn run lẩy bẩy muốn chạy thoát thân thì mới phát hiện ra bên cạnh mình đã không còn một ai nữa!


Không gian lặng ngắt như tờ!


Bên trong nhà máy có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!


Chưa đến một phút phải không?


Khương Vy Nhan và mấy công nhân kia cũng hoàn toàn kinh ngạc, sững sờ tại chỗ!


Cảnh tượng ban nãy giống như cảnh quay trong một bộ phim bom tấn của Hollywood!


Quá là hoành tráng!


“Mày… mày mày đừng lại đây, tao… đại ca của tao sắp đến rồi! Nếu mày dám làm gì tao thì đại ca tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày”.


Hai chân tên côn đồ kia đang run rẩy không ngừng, trong lòng đã hoảng sợ tới mức sắp phát điên!


Tên Tiêu Chính Văn này không phải là người, là Tu La, là thần chết mới đúng!


“Bộp!”


Tiêu Chính Văn di chuyển, đi đến trước mặt hắn, nhấc chân lên rồi đạp thẳng xuống, sau đó còn đặt chân lên trên ngực hắn, khẽ dùng lực một chút, tên côn đồ đó rên lên oai oái không ngừng!


“Mày dám đạp tao?”, tên côn đồ kia gào mồm lên uy hiếp.


“Mày cho rằng tao không dám sao?”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó, một loại khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên cơ thể anh!


Ngay lúc này, phía sau lưng Tiêu Chính Văn, xác người chất chồng như núi, khiến người ta không có cách nào hít thở và cảm thấy sợ hãi tới tột độ!


Loại khí thế khủng bố này áp chế lên cả những loài sinh vật nhỏ bé ở xung quanh, khiến tất cả đều cảm thấy không hề thoải mái và ớn lạnh không thôi.


Tên côn đồ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới chân cảm thấy cổ mình như bị người ta bóp chặt, không thể nào hô hấp bình thường được!


“Mày… mày đừng ra tay! Đại ca của tao là anh Thiên Bằng! Nếu như mày dám làm liều thì đại ca tao sẽ san bằng cái nhà máy này của mày! Còn bắt cả vợ mày đi làm nhục cho đến chết!”


“Thiên Bằng?”


Tiêu Chính Văn cau mày, anh đã nghe thấy cái tên này ba lần rồi!


Thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Chính Văn khẽ biến chuyển, tên côn đồ đó cũng thở phào nhẹ nhõm!


Quả nhiên, nhắc đến tên của đại ca mình vẫn rất có tác dụng!


Lưu Thiên Bằng ở tỉnh, băng nhóm Thiên Bằng có ai mà không biết chứ?


Đó là một trong mười băng nhóm lớn mạnh nhất của thế lực ngầm trong tỉnh!


Nhưng mà, một giây sau!


Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả lời: “Không quen! Ghê gớm lắm sao?”


Nghe thấy vậy, tên côn đồ chợt sững sờ, trợn to mắt!


“Mày lại còn không biết cả anh Thiên Bằng? Anh ấy chính là một sự tồn tại lớn mạnh trong top mười thế lực ngầm mạnh nhất của tỉnh! Anh Thiên Bằng của bọn tao cũng là nhân vật rất có tiếng nói ở tỉnh! Mày dám đắc tội với anh Thiên Bằng thì nhất định chỉ có con đường chết! Nhà máy sau lưng mày cũng buộc phải san bằng!”


Tên côn đồ đó gào lên, muốn Tiêu Chính Văn khiếp sợ một phen!


Nhưng mà!


Tiêu Chính Văn chỉ ồ lên một tiếng, sau đó lại dùng thêm chút lực ở chân, tiếng xương cốt gãy đoạn vang lên khắp bốn phía!


Tên côn đồ đó cũng hoàn toàn bất tỉnh!


Khương Vy Nhan ngơ ngác!


Công nhân, người phụ trách của cả nhà máy cũng đều sững sờ!


Bọn họ không thể tin nổi, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này là ma quỷ sao?


Mà Tiêu Chính Văn lại thản nhiên liếc nhìn ra cửa chính nhà máy, trông thấy mười mấy tên côn đồ đã ngã xuống mặt đất, ánh mắt khẽ dao động, tự lẩm bẩm: “Thiên Bằng… ở tỉnh đến à?”


Lúc lẩm bẩm, Tiêu Chính Văn đã cầm lấy điện thoại và gửi cho Long Nhất một tin nhắn!


“Nhanh chóng điều động một trăm binh lính hộ vệ!”


Lúc này, Khương Vy Nhan chạy đến, lo lắng hỏi: “Chính Văn, anh không sao chứ?”


Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nói: “Không sao, các công nhân thế nào rồi?”


Khương Vy Nhan lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ sốt ruột, nói: “Bốn người thương nặng, mười ba người bị thương nhẹ, bọn em đã gọi xe cứu thương rồi. Nhưng cứ tiếp tục thế này thì tiến độ sản xuất sẽ bị ngưng trệ mất. Hơn nữa, số máy móc vừa được vận chuyển tới cũng bị bọn chúng phá hỏng mất ba chiếc…”


Khương Vy Nhan càng nói thì nước mắt trong khoé mắt lại càng nhiều hơn.


Tiêu Chính Văn vuốt tóc cô, nói: “Không sao, tất cả đều sẽ qua thôi. Em lập tức tuyển thêm người, vấn đề máy móc anh sẽ hỏi lại xem còn có thể gửi thêm chiếc nào qua không”.


Khương Vy Nhan gật đầu, nói: “Chỉ có thể như vậy thôi”.


Tuy nhiên cô vừa dứt lời!


Những công nhân đang di dời đồ vật chặn cửa chính nhà máy vội vã chạy vào, hốt hoảng nói: “Giám đốc Khương… có người đến, có người đến, rất nhiều người…”


Mà ngay sau đó!


Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, mấy chục chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đột nhiên dừng lại trước cửa nhà máy!





Khương Vy Nhan nghĩ ngợi, quay người, dẫn theo công nhân trốn vào trong khu nhà máy!


Cô biết nếu bản thân còn ở lại đó thì chỉ gây trở ngại thêm cho Tiêu Chính Văn!


Mà lúc này, người đàn ông trung niên kia vừa hút xì gà vừa quét mắt nhìn khắp nhà máy, trông thấy đám đàn em đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất gần đó thì khẽ nhếch mép cười nhạt, nói: “Là mày ra tay à?”


Tiêu Chính Văn thờ ơ trả lời: “Là tôi!”


“Tốt lắm! Mày không phải đứa đầu tiên dám động tay với người của Lưu Thiên Bằng tao, nhưng đáng tiếc là những kẻ trước mày kia đều chết cả rồi!”


Lưu Thiên Bằng nở nụ cười nham hiểm, khẽ giơ tay lên lắc lắc hai ngón, nói: “Phế bỏ hai chân của hắn rồi, bắt hắn quỳ xuống nói chuyện với tao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK