Sắc mặt Khương Vy Nhan tối sầm lại, cô cố nặn ra nụ cười, nói: “Chị Lệ Diễm, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau”.
Trần Lệ Diễm hất mái tóc của mình, cố ý khoe chiếc nhẫn kim cương mười carat trên ngón tay, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt và khinh bỉ, nói: “Lâu lắm không gặp, nhưng tôi chả muốn gặp lại cô chút nào. Dù sao loại người như cô xuất hiện trước mặt tôi, rất không phù hợp với thân phận của tôi”.
Vừa nói, cô ta vừa cố ý rướn người để lộ vòng một đầy đặn, gằn giọng: “Cô hiểu mà, tôi sợ người khác chê cười Trần Lệ Diễm tôi mà cũng có họ hàng nghèo kiết xác như cô, cưỡi con xe điện rởm đến đây”.
Khuôn mặt của Khương Vy Nhan đột nhiên trở nên rất khó coi, cô khẽ siết nắm tay.
VietWriter
Cô biết ngay là đến đây chả phải chuyện tốt lành gì!
Thực lòng mà nói, ngay lúc này, Khương Vy Nhan chỉ muốn quay người rời khỏi đây ngay.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
Na Na ở trong lòng bố cũng bĩu môi với Trần Lệ Diễm mặt trang điểm đậm, cô bé hét lên: “Bác không được phép nói với mẹ cháu như thế! Nhà cháu không nghèo! Bố cháu nói rằng những người cứ luôn mồm chê người ta nghèo mới là những người nghèo thật!”
“..”.
Bầu không khí lặng như tờ!
Trần Lệ Diễm trợn to hai mắt, nhìn Na Na được ôm trên tay Tiêu Chính Văn, cô ta lập tức giơ ngón tay lên, chỉ vào cô bé mắng: “Trời đất ơi! Con nhóc kia, mày là ai? Sao mày dám nói với tao như vậy? Mày muốn chết hả?”
Na Na không sợ hãi chút nào, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nghiêm túc nói: “Cháu không phải là con nhóc! Cháu tên là Tiêu Na Na, bố cháu tên là Tiêu Chính Văn, mẹ cháu tên là Khương Vy Nhan, cháu có tên đó! Bác mới là cô nhóc ấy!”
“Na Na! Đừng nói chuyện với bác Lệ Diễm như vậy! Mau xin lỗi bác ngay!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Khương Vy Nhan cũng sững sờ, không ngờ Na Na lại nói ra lời như vậy!
Na Na bướng bỉnh ôm đầu, nói: “Con không xin lỗi! Bác nói sai về bố mẹ, bác mới là người phải xin lỗi!”
“Được, được lắm! Khương Vy Nhan, cô được lắm! Những gì cô không dám nói, cô đều dạy cho con gái cô, có đúng không?”
Đương nhiên, Trần Lệ Diễm sẽ không tính toán với một đứa trẻ bốn tuổi, cô ta lập tức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, chỉ thẳng mũi cô mà mắng!
Khương Vy Nhan vội vàng xin lỗi: “Chị Lệ Diễm, em xin lỗi, trẻ con ấy mà, ăn nói không biết kiêng nể gì cả, chị đừng để bụng… Về nhà em sẽ dạy dỗ con bé cẩn thận…”
Trần Lệ Diễm hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Na Na, sau đó tiếp tục quát: “Đây là con gái của hai vợ chồng cô sao? Tôi thấy chẳng ra thể thống gì cả! Có thể dạy một đứa trẻ nói ra những lời như vậy, sống một đời nghèo khó cũng đáng lắm!”
Trần Lệ Diễm khịt mũi, nắm lấy tay bạn trai rồi nhanh chóng bước vào Thiên Hương Các.
Mà người đàn ông mặt toàn dầu kia còn liếc nhìn Khương Vy Nhan thêm vài lần, trong mắt toàn dục vọng!
Hành động này đương nhiên không thoát khỏi mắt Tiêu Chính Văn!
Anh nhíu mày lại, nhưng không tỏ thái độ gì, sau đó ôm Na Na, véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô bé, bật cười: “Na Na, vừa rồi con thật dũng cảm, thật giỏi. Đối phó với mấy bà bác quái thai như thế, chúng ta phải ăn miếng trả miếng”.
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy, cô lập tức bực bội trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Sao anh vẫn dạy Na Na cái kiểu này thế, con bé toàn học thói xấu thôi”.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, cô nhìn Na Na và Tiêu Chính Văn mà bật cười theo.
Một gia đình ba người cười đùa vui vẻ trước vào cửa nhà hàng.
Trần Lệ Diễm vừa rời đi, nghe thấy tiếng cười sau lưng, tức tới nỗi dậm chân đùng đùng!
Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, hung hăng nói: “Khương Vy Nhan! Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Sau đó, cô ta hít một hơi thật sâu, tự an ủi: “Mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Trần mà. Mình phải giữ phong thái, đừng nổi nóng với đám người tội nghiệp đó… Phù…”
…
Trong phòng bao.
Tiêu Chính Văn ôm Na Na, vừa bước vào cùng Khương Vy Nhan, đã nghe thấy tiếng Trần Lệ Diễm vang lên, cô ta thêm mắm dặm muối, kể chuyện ban nãy ở cửa nhà hàng cho bố mẹ và cả Khương Học Bác, Từ Phân nghe!
“Vy Nhan, cô mau xin lỗi chị Lệ Diễm đi!”, Từ Phân mắng, vẻ mặt hết sức khó coi.
“Không biết lớn nhỏ gì cả! Lệ Diễm nhà tôi có lòng tốt mời hai người tới ăn cơm, các người thì giỏi rồi, còn dám nói con bé như thế!”
Mẹ của Trần Lệ Diễm, Tôn Lam lạnh lùng nói.
Bầu không khí trong phòng bao bỗng im lặng, căng thẳng!
Khương Vy Nhan cũng không muốn gây chuyện, gật đầu xin lỗi: “Chị Lệ Diễm, em xin lỗi, nhưng Na Na chỉ là trẻ con, chị đừng để bụng lời con bé nói”.
Trần Lệ Diễm vẫn còn muốn tranh luận tiếp, nhưng Trần Hải Phúc ở một bên đã lên tiếng: “Được rồi, được rồi. Con cũng lớn rồi, chấp nhặt với trẻ con làm gì. Hôm nay chúng ta tới đây là để dùng bữa”.
Trước mắt, Trần Hải Phúc là chủ trì bữa ăn ngày hôm nay, ông ta đã mở lời thì đương nhiên những người khác không dám nói gì nữa.
Hai gia đình giả vờ vui vẻ, bắt đầu ăn uống.
Trong bữa ăn, Khương Học Bác đột nhiên mỉm cười, nói: “Anh Trần, đây là con rể tương lai của anh sao?”
Trần Hải Phúc mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Trần Lệ Diễm, bật cười: “Ha ha ha, tôi quên giới thiệu với chú. Đây là con rể tương lai của tôi, Phạm Cao Kiệt, cậu ấy đang làm trong lĩnh vực đầu tư tài chính, là một nhà phân tích chứng khoán”.
“Cháu chào chú”, Phạm Cao Kiệt cũng đứng dậy, nâng ly chúc mừng.
“Ôi! Tiểu Phạm là một nhà phân tích chứng khoán sao? Vậy thì chẳng phải cậu ấy kiếm được rất nhiều tiền à?”, Khương Học Bác lập tức cảm thấy ngưỡng mộ.
Trần Hải Phúc nhướng mày nói: “Ha ha ha, cũng tàm tạm, một năm kiếm được một triệu tệ”.
“Một triệu tệ cơ á?”, Từ Phân ở bên cạnh lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc đến nỗi há mồm!
Cùng lúc đó, bà ta quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn đang ăn cơm, vẻ mặt đầy oán hận, mắng mỏ: “Tiêu Chính Văn, cậu nhìn người ta đi, người ta kiếm được một triệu tệ một năm đấy, còn cậu thì sao?”
Tiêu Chính Văn im lặng không trả lời.
Trần Lệ Diễm ở đầu bàn bên kia nở nụ cười xấu xa, siết chặt cánh tay của Phạm Cao Kiệt, cố ý nói lời xem thường: “Cao Kiệt nhà cháu nào có phải ai cũng bì được! Khương Vy Nhan, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, cô nên tìm một người đàn ông giống Cao Kiệt nhà tôi đây này. Người đàn ông như vậy mới đáng tin cậy! Cô xem, chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi mười carat đó, vừa mua xong!”
Vừa nói, Trần Lệ Diễm vừa khoe chiếc nhẫn kim cương sáng loáng trên ngón tay của mình với mọi người!
Cả phòng bao sửng sốt, Khương Vy Nhan nhẹ nhàng đá chân Tiêu Chính Văn dưới bàn ăn, nháy mắt liên tục.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề để ý.
Khương Học Bác mỉm cười, có chút xấu hổ đưa điện thoại cho TIêu Chính Văn, nói: “Được rồi, cậu giúp tôi xem xem”.
Tiêu Chính Văn nhận lấy điện thoại, liếc nhìn rồi cười nói: “Bố, những cổ phiếu này đều ổn. Năng lượng mới, chất bán dẫn và xe điện đều là những ngành hiện đang được Hoa Quốc hỗ trợ, rất có tương lai phát triển! Đặc biệt là cổ phiếu này có khả năng có thể sẽ đạt hạn mức cao nhất trong khoảng thời gian vài ngày liên tiếp”.
“Thật sao? Đạt hạn mức cao nhất?”, Khương Học Bác vô cùng hứng khởi, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào!
Phạm Cao Kiệt ở bên lúc này lạnh lùng lên tiếng: “Không phải anh nói cổ phiếu đạt hạn mức cao nhất là nó sẽ đạt hạn mức cao nhất đâu. Cái này phụ thuộc vào phân tích. Tôi thấy anh không hiểu gì về cổ phiếu cả! Chú Khương, chú đừng tin anh ta, cháu chỉ nhìn lướt qua đã thấy cổ phiếu đó không ổn, giá trị cổ phiếu trong một năm không hề tăng lên, chú mau bán số cổ phiếu đó đi thì hơn”.