Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Khương Vy Nhan nhíu mày, gương mặt ướt đẫm nước mắt, vẻ mặt xúc động, đôi môi khẽ run, nhìn những người xung quanh đang trừng mắt không ngừng mắng chửi mình, đó đều là người nhà họ Khương và lãnh đạo cấp cao của công ty.
Trong lòng Khương Vy Nhan vô cùng oan ức và bất lực, thế nhưng nhà họ Khương là gia tộc của cô, ở đây có rất nhiều người thân của cô.
VietWriter
Khương Học Bác đứng ở xa nhìn Khương Vy Nhan, nói thật lòng, ông ta mong Khương Vy Nhan rời khỏi nhà họ Khương hơn, nếu vậy có lẽ sẽ bớt phải chịu oan ức.
Còn những người khác đều ước sao Khương Vy Nhan nhanh chóng bị đuổi khỏi nhà.
Khương Vy Nhan nắm chặt lấy tay Tiêu Chính Văn rồi từ từ buông lỏng, mở lời: “Tiêu Chính Văn, xin lỗi, thật xin lỗi, nơi này là nhà em, bọn họ đều là người thân của em, em… em không muốn rời xa họ, xin lỗi…”
Nói xong, Khương Vy Nhan cúi đầu, khóc đến đau đớn cõi lòng, nước mắt như hoa như ngọc tí tách tuôn rơi.
Cô liên tục nói xin lỗi, nhưng Tiêu Chính Văn không trách cô, ngược lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh toát đang run rẩy của cô, ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương, mỉm cười nói: “Được! Nếu em chọn ở lại, vậy anh ở lại cùng em! Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ đứng trước mặt em, thay em chắn gió che mưa!”
Phút giây này, Khương Vy Nhan ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, đong đầy nước mắt, tràn đầy xúc động nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt khiến cô vừa yêu vừa hận này, vì sao… vì sao anh lại đối với cô tốt đến vậy?
Đọc nhanh ở VietWriter
“Tiêu Chính Văn, em…”, Khương Vy Nhan còn muốn nói gì đó nhưng rất nhiều lời đã đến bên môi lại chẳng thể thốt ra.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, xoay người nhìn tất cả mọi người nhà họ Khương, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Khương Thái Xương, lạnh lùng nói: “Lão gia, chẳng lẽ chỉ hơn một tuần lễ, ông cũng không chờ nổi sao?”
Khương Thái Xương nghe vậy, nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, khóe mắt khẽ giật, cuối cùng giễu cợt nói: “Được! Tôi chờ cậu vài ngày, để tôi xem thử, Tiêu Chính Văn cậu có thể liên hệ với người nào, dùng thủ đoạn gì để chống lại nhà họ Ninh! Đối đầu với đại úy Ninh Dương!”
Nói xong Khương Thái Xương nhăn mặt, đưa mọi người rời khỏi phòng họp.
Lúc này phòng họp rộng lớn chỉ còn lại gia đình Khương Học Bác, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn.
Khương Học Bác đứng một bên nhìn Khương Vy Nhan đang khóc không ngừng trong lòng Tiêu Chính Văn, lo lắng muốn tiến lên an ủi mấy câu, nhưng lại bị Từ Phân kéo đi: “Nhìn gì mà nhìn? Anh thì giúp được cái gì? Còn nhìn nữa, rước họa vào thân thì phải làm sao? Đi mau!”
Nói xong, Từ Phân quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ, đồ vô dụng như cậu chắc chắn không chống lại được nhà họ Ninh đâu! Nếu thật sự muốn tốt cho Vy Nhan, vậy thì buông tay, ly hôn với nó đi! Tôi cảm thấy thiếu gia Bao – Bao Bộ Nghĩa đó không tệ. Vy Nhan à, cô cũng nghĩ lại đi…”
Còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã tức giận trừng mắt với Từ Phân, dọa bà ta sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn xoa dịu cảm xúc của Khương Vy Nhan, hai người cũng rời khỏi công ty nhà họ Khương.
Nhưng vừa ra đến cửa, mới bước xuống cầu thanh, một chiếc Porsche dừng ngay trước mặt hai người!
Bao Bộ Nghĩa bước xuống xe, trong tay cầm một bó hoa hồng to đùng, đưa thẳng đến trước mặt Khương Vy Nhan, vẻ mặt tươi cười nói: “Vy Nhan, cái này tặng cho em, có thích không?”
Khương Vy Nhan bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, không biết nên làm thế nào.
Tiêu Chính Văn bước đến, cầm lấy bó hoa hồng từ tay Bao Bộ Nghĩa, cười nói với Khương Vy Nhan: “Nếu thiếu gia Bao đã lễ độ đến vậy, thì em cứ nhận đi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn nhìn sang Bao Bộ Nghĩa rồi nói: “Cảm ơn thiếu gia Bao, bó hoa hồng anh tặng, tôi và vợ đều rất thích, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đẩy Bao Bộ Nghĩa ra, ôm Khương Vy Nhan rời đi.
Bao Bộ Nghĩa liền nổi giận!
Mình đến đây làm gì vậy?
Là đến tỏ tình, đến thể hiện tấm lòng của bản thân, kết quả lại bị Tiêu Chính Văn phá hỏng!
Hắn vô cùng phẫn nộ!
Bao Bộ Nghĩa lập tức xông lên phía trước, túm lấy bả vai Tiêu Chính Văn, định kéo anh lại, nhưng Tiêu Chính Văn không hề bị lung lay, ngược lại vì bả vai anh khẽ động đậy, Bao Bộ Nghĩa loạng choạng, xém ngã xuống đất, biến thành dáng vẻ chó ăn phân!
Khương Vy Nhan hờn dỗi liếc Tiêu Chính Văn một cái, sau đó lịch sự nói với Bao Bộ Nghĩa: “Thiếu gia Bao, xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận sự yêu mến của anh, tôi đã có chồng rồi, vả lại còn có một đứa con”.
Nghe đến đây, Bao Bộ Nghĩa liền ngây người, Khương Vy Nhan này là đồ ngốc à?
“Khương Vy Nhan, em phải suy nghĩ thật kỹ, Tiêu Chính Văn giờ đã đắc tội với nhà họ Ninh, anh ta chắc chắn chẳng sống được mấy ngày nữa đâu. Với lại, anh thích em là thật lòng, từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã thích em rồi. Có con cũng không sao, chỉ cần em gả cho anh, nó sẽ là con gái anh, anh nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột”, Bao Bộ Nghĩa sốt ruột.
Tuy nhiên Khương Vy Nhan hơi khom người, nói câu rất xin lỗi rồi cùng Tiêu Chính Văn rời đi.
Chuyện này khiến Bao Bộ Nghĩa giận đến phát hoảng, bực bội giậm chân. Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi, trong mắt lóe lên vẻ u ám!
“Được được được! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”, Bao Bộ Nghĩa phẫn nộ gầm lên, sau đó lên xe, nhanh chóng bấm một dãy số, nói: “Alo, anh Bọ Cạp đúng không? À, phải phải phải, là tôi, Tiểu Bao đây, tôi muốn anh giúp tôi dạy dỗ một người! Đúng, trói lại, tốt nhất là đánh gãy hai tay hắn! Việc hoàn thành, một triệu tệ!”